Thật sự là quá ngứa tay.
Từ sau khi ăn cơm tối qua, Kiều Mạn Phàm đã nhớ kỹ những nguyên liệu nấu ăn có trong căn bếp của Kiều gia.
Lúc cô xuất hiện trong căn bếp bận rộn, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô.
“Tiểu thư, cô có chuyện gì sao?” Người hầu hỏi Kiều Mạn Phàm, cũng không chào đón cô.
Không cần phải nói, dù là người hầu hay đầu bếp, ai cũng khinh thường Kiều Mạn Phàm, làm nhiều chuyện xấu như vậy còn muốn vác mặt ra ngoài.
Nếu là người khác đã xấu hổ không dám ra khỏi phòng, nhưng ai kia thì lại muốn làm gì đó để nịnh nọt người khác.
Trên mạng bị chửi như vậy, tiếng thối lưu danh muôn đời, bây giờ có thể xem như không có chuyện gì xảy ra.
Da mặt dày đến đao thương bất nhập, bội phục, bội phục!
Kiều Mạn Phàm nhìn quanh toàn bộ căn bếp, căn bếp rất sạch sẽ, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, giống như bếp sau của một khách sạn năm sao, vừa rộng rãi vừa không có mùi khói dầu nồng nặc.
Đúng là môi trường làm việc lý tưởng.
Kiều Mạn Phàm lật qua một loạt các loại rau quả mới mẻ, mở tủ lạnh ra thế mà thấy được nấm matsutake (nấm tùng nhung) tươi mới, cùng với đủ loại nguyên liệu đắt tiền và quý giá.
Sơn hào hải vị cũng chỉ như vậy.
“Tôi muốn chuẩn bị bữa sáng cho ba mẹ, tự tôi làm là được, không sao đâu.
” Kiều Mạn Phàm nói.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, đại tiểu thư đã làm sai nhiều chuyện, muốn lấy lòng mọi người, nhưng đáng tiếc bọn họ chỉ là người giúp việc.
Bếp trưởng nở nụ cười: “Tiểu thư, chúng tôi biết rồi, cô chuẩn bị làm món gì, hay là nấu cháo đi?”
Nếu cô ấy muốn thể hiện bản thân trước mặt Kiều gia, nấu cháo là được rồi.
Kiều Mạn Phàm lắc đầu, “Không nấu cháo đâu, tôi muốn làm bữa sáng kiểu Trung Quốc.
”
Nụ cười trên khuôn mặt bếp trưởng đông lại, dần dần biến mất.
Cô thấy tôi hiền nên dễ bắt nạt đúng không hả?
Còn muốn làm bữa sáng kiểu Trung Quốc? Sao cô không lên trời luôn đi?
Kiều Mạn Phàm không quan tâm những người này nghĩ gì mà đang suy nghĩ, bây giờ nên làm món gì đây ta?
Xíu mại đi, xíu mại gạo nếp.
Kiều Mạn Phàm cầm tạp dề quấn quanh eo, bắt đầu rắc bột mì lên bàn, lưu loát nhào bột, nhìn có vẻ rất ra dáng.
Tất cả mọi người trong bếp đều nhìn Kiều Mạn Phàm, khối bột trắng như tuyết trên tay cô bắt đầu thay đổi thành các hình dáng khác nhau.
Bước tiếp theo là cán bột thành những lát mỏng.
Hai lọn tóc lòa xòa xõa xuống trán, khiến hành động của cô có chút phiêu đãng, tiên khí bồng bềnh.
Mặc dù nấu