Bị đánh mạnh, người đàn ông nhíu mày, trên gương mặt anh tuấn hiện lên một tia đau đớn, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Thấy mọi người hoang mang nhìn mình, Kiều Mạn Phàm giải thích: “Thật ra, thật ra chúng tôi không làm cái gì hết, chỉ là cùng nằm trên một cái giường thôi.
”
Đám người: cô nghĩ chắc chúng tôi tin?
Kiều Mạn Phàm: “Mọi người nhìn xem, tôi đánh mạnh như vậy, anh ta cũng không tỉnh lại, vẫn ngủ như chết thế kia, hai chúng tôi có thể làm cái gì chứ, chúng tôi không làm gì hết thật mà.
”
Cho dù muốn làm gì thật, cũng không thể làm được đâu à.
Kiều Mạn Phàm ‘oa’ một tiếng, giả vờ khóc lóc, “Tôi nhất định là bị ma xui quỷ khiến, tôi cũng không biết tại sao mình làm như vậy, nhưng chúng tôi thật sự cái gì cũng không có làm.
”
Nhìn anh ta ngủ say như vậy, Kiều Mạn Phàm lấy kinh nghiệm mười năm đọc tiểu thuyết của mình ra cam đoan, chắc chắn là anh ta đã bị bỏ thuốc.
Cô cũng không biết là thuốc gì, nếu là dược tính quá mạnh, cũng không thể ngu ngốc nhận làm hung thủ.
“Tôi chỉ bỏ thuốc anh ta, thật, tôi thề.
”
Nhưng bây giờ cô còn lựa chọn khác sao, chỉ có thể thừa nhận, nhiều người như vậy chặn ở nơi này, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Vì sao bắt gian thôi mà cũng có nhiều người tới như vậy, đây không phải là bị người ta tính kế thì là gì.
Tôi khổ quá mà, tôi là ai, tôi đang ở đâu?
Chắc là bởi vì lời nói của Kiều Mạn Phàm thành khẩn kết hợp với khuôn mặt chân thành, cô thành công làm sắc mặt của người phụ nữ trung niên tốt hơn nhiều, nhưng bà vẫn hoài nghi hỏi: “Thật sao?”
Kiều Mạn Phàm điên cuồng gật đầu: “Thật, thật.
”
Cô một bên nói chuyện, một bên đánh ngực người đàn ông bên cạnh bịch bịch, cuối cùng hắn bị đánh tới tỉnh lại
Kiều Mạn Phàm: …
Anh làm tôi bất tỉnh, ai cho phép anh tỉnh lại!!
Nhiều người như vậy, bây giờ lại thêm một người cần phải đối phó, đau đầu quá!
Lúc người đàn ông mở mắt, khuôn mặt hắn vốn đã diễm lệ đến không thể nhìn gần lại càng thêm rạng rỡ, ánh mắt thâm thúy mê người, giờ phút này lộ ra lười nhác mơ màng cùng lưu luyến, càng thêm dụ hoặc.
Hắn a một tiếng, xoa huyệt thái dương, nhìn đám người vây quanh giường, mở miệng, giọng đầy lười biếng, “Mọi người ở đây làm gì?”
Hiển nhiên, anh ta cũng là một người không hiểu rõ tình hình như thế nào.
Hắn quét mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Kiều Mạn Phàm, nhìn thấy cô,