Lúc trước khi đọc tiểu thuyết, nhìn thấy nữ phụ độc ác như vậy cuối cùng cũng lĩnh cơm hộp, cô vô cùng hả lòng hả dạ, cực kì thoải mái.
Nhưng mà đến khi chuyện xảy ra trên người mình, Kiều Mạn Phàm khóc không ra nước mắt.
Tại sao khi mình xuyên tới, nguyên chủ đã làm hết chuyện ác, bây giờ còn nằm chung giường với nam chính nữa cơ chứ.
Ông trời ơi, không thể để cô xuyên đến sớm một chút à?
Cô cam đoan sẽ làm chị em tốt với nữ chính, làm bạn bè tốt, chỉ cần một cơ hội thôi, cô sẽ làm người tốt.
Nghĩ đến tương lai thê thảm của mình, Kiều Mạn Phàm suýt nhồi máu cơ tim, hoài niệm cuộc sống văn phòng dưới đáy xã hội trước kia.
Nhất định phải tự cứu được bản thân, nhất định phải sống sót.
Cô xuyên không rồi, có thể trở lại thế giới trước kia không nhỉ?
Đây là một cái ẩn số, lỡ như chết ở cái thế giới này thì chẳng phải toang hết rồi sao?
Hoắc Sâm nghe xong người bên cạnh giải thích chi tiết, thâm trầm nhìn Kiều Mạn Phàm, “Được, cô được lắm.
”
Kiều Mạn Phàm vừa xua tay vừa lắc đầu, “Tôi không được, tôi không được gì hết.
”
Hoắc Sâm cười nhạt, quay đầu không nhìn cô, phảng phất như nếu nhìn cô nhiều thêm một chút sẽ bẩn con mắt của mình.
Trong đám người có một cô gái đứng lên, “Nhưng nói gì thì hai người cũng đã ăn nằm với nhau rồi, bên ngoài nhiều phóng viên như vậy, cũng không ai quan tâm hai người đã làm gì hay chưa.
”
Cô gái này mặc lễ phục xinh đẹp, hiển nhiên là tới tham gia lễ đính hôn, cô ấy còn nháy mắt mấy cái với Kiều Mạn Phàm, dường như là vì trấn an Kiều Mạn Phàm, khẳng định với cô chuyện này đã chắc chắn gạo nấu thành cơm.
Kiều Mạn Phàm: …
Trời ơi, mau đưa cô ta đi dùm cái.
Khó quá mà, đây là muốn giết cô đúng không?
Tuyệt vọng chính là cô gái này còn là bạn của nguyên chủ, cái trò cười này chính là do hai người bọn họ làm ra.
Đây là cái kiểu bạn bè gì, chê sống lâu quá phải không?
Hoắc Sâm cười lạnh chế nhạo, “Tôi nhất định phải chịu trách nhiệm sao?”
Kiều Mạn Phàm khoát tay: “Không cần, không cần.
” Anh tuyệt đối không nên chịu trách nhiệm, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa đó.
Một buổi lễ đính hôn cứ kết thúc đầu voi đuôi chuột như vậy.
Vốn dĩ là buổi lễ đính hôn của Hoắc Sâm và Kiều Ngữ Phù, thế nhưng Hoắc Sâm, người lẽ ra phải ở buổi tiệc, thì lại ở trong phòng nằm trên giường với Kiều Mạn Phàm
Trong phòng này đều là bà con họ hàng và bạn bè thân thiết của hai nhà, hơn nữa