Bữa cơm tối là món Tây.
Khi lúc ăn lại có món mì trường thọ do bếp trưởng cố ý làm cho Chử Duyên.
Mì trường thọ là một sợi bột thật dài được tự tay cán, được đựng trong một cái chén nhỏ tinh xảo, ăn rất ngon.
Giữa chừng còn có nghệ sĩ kéo đàn violon tới trình diễn, nhưng Chử Duyên không có mặt mũi kêu bọn họ diễn tiết mục khác nữa, thế nên Hoắc Kiệu liền mời bọn họ đi trước.
Đêm nay Chử Duyên trải qua rất vui vẻ.
Loại vui vẻ này đã đạt đến đỉnh điểm khi cậu ăn bánh kem hạt dẻ.
Bánh kem hạt dẻ cũng không lớn, nhưng Chử Duyên một hai đòi chia cho Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu bất đắc dĩ, liền lấy một miếng nhỏ đặt lên cái dĩa.
Chử Duyên dùng muỗng múc một muỗng bánh kem ăn, bánh vừa vào miệng thì cậu đã nhịn không được mà hơi mở to hai mắt.
Cậu cảm thấy đây là bánh kem hạt dẻ ngon nhất mà cậu từng được ăn.
Đôi mắt cậu rất sáng, lúc nói chuyện cậu không che giấu chút kinh ngạc cảm thán nào.
“Ngon quá!” Chử Duyên khen.
Hoắc Kiệu hơi cong môi lên, “Ngon vậy sao?”
Bởi vì không thích ăn đồ ngọt nên hắn nếm thử cũng cảm thấy chỉ có như vậy.
Chử Duyên gật đầu, “Ngon nhất mà tớ từng ăn luôn!”
Bánh kem ngon nhất mà từng được ăn, sinh nhật cũng đặc biệt nhất mà từng trải qua.
Chử Duyên thầm nói trong lòng.
Bởi vì trải qua đêm nay nên lúc về đến nhà, Chử Duyên còn nhịn không được mà cười tủm tỉm.
Cậu đặt con gấu bông lông xù lớn lên giường của mình, lập tức đầu giường đã bị chiếm mất gần một nửa.
Chử Duyên nhịn không được mà sờ tới sờ lui bộ lông mềm mại của con gấu bông lớn.
Cậu nghĩ, thích thật đó.
Nghĩ đến đây, cậu nhìn về phía đặt chậu hoa sơn trà ở trên kệ sách.
Hoa sơn trà mọc rất tốt, liếc mắt nhìn một cái đã thấy màu xanh lục tràn trề sinh lực rồi.
Hoa sơn trà, điện thoại, còn có quà sinh nhật hôm nay.
Chử Duyên phát hiện Hoắc Kiệu đã tặng cậu rất nhiều đồ rồi.
Cậu cũng muốn nhanh chóng tích góp tiền, mua quà tặng cho Hoắc Kiệu mới được.
-
Hôm sau, Vương Mai dẫn Chử Duyên đi ăn cơm với Khuất Hướng Dân.
Trên đường đi, Vương Mai trông rất khẩn trương.
Bà vẫn luôn không ngừng tìm đề tài nói chuyện với Chử Duyên để giải toả bớt cảm xúc.
Chử Duyên cười.
Cậu vỗ bàn tay đã nắm chặt của Vương Mai, “Mẹ, đừng khẩn trương.”
Vương Mai kinh ngạc nhìn cậu, sau đó bà cũng cười, “Được rồi, mẹ không khẩn trương nữa.”
Bà lại cảm thán mà nói một câu, “Bây giờ Duyên Duyên hiểu chuyện thật đó.”
...!
Quả nhiên Khuất Hướng Dân và người Chử Duyên đã gặp qua mấy lần trước.
Có thể nhìn ra được ông ấy rất coi trọng lần gặp mặt này, dáng vẻ ăn mặc đều được chú ý kỹ lưỡng.
Ông ấy là một người rất lễ độ.
Ông ấy vội vàng đứng dậy chào đón hai người Vương Mai ngay khi thấy bọn họ.
“Đây là bé Chử sao?” Khuất Hướng Dân cười, chào hỏi với Chử Duyên.
“Chào bác Khuất.” Chử Duyên kêu một tiếng.
Đối phương liền trông như nhẹ nhàng thở ra, rồi bận rộn gắp thức ăn cho Chử Duyên và Vương Mai.
Chử Duyên chú ý đến hai tay thô ráp và dày rộng của ông ấy, trên tay còn có một ít vết sẹo đoán chừng là dấu vết của cuộc sống trong quân ngũ.
Vốn dĩ cậu muốn nhìn xem bác Khuất này là người thế nào cùng với ông ấy có đối xử tốt với Vương Mai không.
Sau khi tiếp xúc bằng một bữa cơm, Chử Duyên phát hiện quả nhiên bác Khuất tốt như lời Vương Mai đã nói, thế nên cậu cũng không khỏi thiệt tình cảm thấy vui vẻ vì Vương Mai.
Sau khi Khuất Hướng Dân đưa Vương Mai và cậu trở về phố Tiểu Bàng, Chử Duyên liền nói với Vương Mai rằng cậu cũng cảm thấy bác Khuất rất tốt, cậu hoàn toàn chấp nhận chuyện của hai người.
Vương Mai nghe xong thì rất cảm động.
Bà đã từ chức ở công ti Yên Tâm Chuyện Nhà rồi, bà nói cho Chử Duyên biết kế tiếp bà sẽ đi chọn cửa hàng với Khuất Hướng Dân, tranh thủ khai trương sớm sớm.
Vương Mai còn hơi lo lắng về chuyện tương lai, Chử Duyên liền cổ vũ bà rằng chắc chắn sẽ không sao đâu, làm cho Vương Mai dở khóc dở cười.
Bà nói: “Hầy, mẹ cũng không nên nói với con nhiều như vậy, làm con phải lo lắng cho mẹ rồi.”
Bà muốn sờ đầu của Chử Duyên, nhưng hiện tại Chử Duyên đã cao hơn bà rất nhiều rồi, bà vươn tay lên mới phát hiện nếu bà không nâng cánh tay lên thì không thể sờ tới đầu của Chử Duyên được, bởi vậy bà đã muốn buông tay xuống rồi.
Nhưng Chử Duyên lại cúi đầu xuống trước bà một bước.
Vương Mai hơi ngẩn người ra, rồi sau đó khoé miệng bà cong lên, “Mẹ cứ cảm giác như bây giờ con là một con chim nhỏ đã trưởng thành rồi.
Vốn dĩ mẹ nên vui vẻ, nhưng tưởng tượng đến việc con sắp vào đại học rồi, mẹ cũng luyến tiếc lắm.”
Bà nói, “Như Hạ Gia Khâm ở tầng trên vậy.
Thi đại học xong liền đi ra ngoài du lịch với bạn bè.
Hôm trước mẹ gặp được mẹ của thằng bé đó, bà ấy còn nói với mẹ rằng con trai thi xong đại học thì bà ấy cũng cảm thấy như được giải thoát rồi, nhưng vừa thấy con trai không về nhà mà lại chạy ra ngoài chơi thì lại cảm thấy hụt hẫng.”
Lúc này Chử Duyên mới nhớ tới chuyện đã lâu rồi cậu chưa thấy Hạ Gia Khâm đâu, hoá ra là đã đi du lịch rồi.
Sau khi thi đại học xong, cậu nhìn thấy Hạ Gia Khâm đăng tải “Rốt cuộc ông đây đã được giải thoát rồi” lên vòng bạn bè.
Cậu nhắn tin chúc mừng Hạ Gia Khâm, Hạ Gia Khâm còn kêu cậu phải cố gắng nỗ lực.
Chử Duyên đoán hẳn là Hạ Gia Khâm thi không tệ lắm.
Cậu nghĩ đến chuyện chính mình còn thiếu Hạ Gia Khâm một bữa cơm, vì thế cậu tự nhắc nhở bản thân rằng chờ đến khi Hạ Gia Khâm trở về thì phải nhớ mời anh.
Sự cảm khái của Vương Mai tới đột nhiên, đi cũng đột nhiên.
Bà mới nói một lát mà đã thúc giục Chử Duyên đi học bài rồi.
Rồi bà lại sợ cậu làm bài mệt, giữa chừng còn gọt trái cây kêu Chử Duyên nghỉ ngơi một chút.
-
Tháng bảy trôi qua thật mau.
Trong tâm tình không biết là khẩn trương hay là chờ mong của mọi người, rất nhanh đã tới ngày kiểm tra.
Vào tuần cuối cùng, trên cơ bản các thầy cô đều không giảng bài nào trên lớp, tất cả đều giao cho học sinh tự do ôn tập.
Mà rõ ràng là các bạn học cũng nghiêm túc hơn không ít.
Mỗi ngày họ đều đến lớp rất sớm, cho dù là giờ nghỉ trưa thì cũng có không ít người ở lại trong phòng học ôn tập tiếp, suất ghế được ngồi trong tiết tự học buổi tối cũng càng ngày càng nhiều.
Có bầu không khí khẩn trương như thế, ngay cả nhóm học sinh dở ở hàng phía sau trong phòng học cũng bị lây nhiễm.
Trước đó Chử Duyên đã cố ý sửa soạn lại vở ôn tập của mình, rồi đi in ra tặng cho bọn Tiêu Trình Trình mỗi người một phần, làm mấy người họ đều cảm động không thôi.
Bởi vậy gần đây trong tiết tự học, góc hàng phía sau trong phòng học này ít có làm việc riêng trong giờ.
Mọi người đều đang vội vàng gặm vở ôn tập mà Chử Duyên tặng.
Đối với việc học, Hoắc Kiệu luôn biểu hiện ra sự hời hợt, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến từng bước tiến vững chắc của hắn vào mỗi lần kiểm tra.
Lão Lỗ còn cố ý tìm Hoắc Kiệu một lần, nói những lời tỏ vẻ chờ mong Hoắc Kiệu lại lấy thêm một phần thưởng tiến bộ nữa để ông mát mặt, làm cho Hoắc Kiệu không còn lời gì để nói.
Buổi tối Chử Duyên vẫn đi theo Hoắc Kiệu về nhà học tập, thường xuyên làm vài món ăn mà hai người đều có thể ăn.
Rồi sau đó cậu phát hiện Hoắc Kiệu không ăn cay được.
Có một lần cậu làm canh cá nấu dưa cải chua, có bỏ một ít ớt vào.
Trải qua khoảng thời gian rèn luyện này, Chử Duyên cảm thấy kỹ năng nấu nướng của mình đã tiến bộ rất nhiều.
Cậu đã có gan bắt đầu làm thử mấy món mà trước kia cậu không dám làm rồi.
Hoắc Kiệu cơ hồ cũng không đánh giá kỹ năng nấu nướng của Chử Duyên, nhưng trên cơ bản là mỗi lần hắn đều ăn hết tất cả đồ ăn.
Lần này cũng vậy.
Chỉ là Hoắc Kiệu vừa ăn vừa uống nước, còn rót nước vào ly vài lần.
Lúc này Chử Duyên mới phát hiện Hoắc Kiệu không thể ăn cay.
Nhưng nhìn dáng vẻ mặt không biến sắc của Hoắc Kiệu, đúng thật là khó phát hiện.
Chử Duyên liền vớt ớt trong canh cá nấu dưa cải chua ra, còn cố ý bỏ thêm canh loãng vào phần của Hoắc Kiệu và mang đi hầm thêm một lúc nữa.
Sau đó cậu mới bưng ra cho Hoắc Kiệu ăn.
“Chắc là giờ hết cay rồi.” Chử Duyên