Từ Hổ vừa nói xong, mấy người họ liền vọt tới chỗ Hoắc Kiệu!
Chử Diên chỉ có thể nôn nóng mà hô to, "Cẩn thận!"
Đối mặt với ba người đang xông tới, Hoắc Kiệu cũng không nhăn mặt một chút nào.
Thân thủ* của hắn mau, Từ Hổ còn chưa vọt đến mặt hắn thì đã bị cặp sách không lệch một li mà đập vào mặt.
Rồi sau đó nhân lúc Từ Hổ chưa kịp phản ứng lại, hắn nghiêng người thọc khuỷu tay vào ngực hắn ta, làm Từ Hổ liên tục lui về phía sau!
*Thân thủ: Tui chưa tìm được từ nào thay thế nên xin phép được giữ nguyên ạ.
Toàn bộ quá trình diễn ra trong chớp mắt.
Thậm chí Hoắc Kiệu còn nhàn nhã lấy cặp sách về, sau đó tùy tay ném qua một bên trên mặt đất.
Tiếp theo hắn dùng một tay nghênh đón nắm tay của một tên đàn em, lại cúi thấp người tránh đi quyền cước của tên tóc vàng.
Sau khi quật ngã tên đàn em qua vai, hắn liền thuận tay bắt lấy tên tóc vàng mà mạnh mẽ đánh một trận, đánh đến hắn ta liên tục kêu la thảm thiết.
Lúc này Từ Hổ mới che lại ngực mà xông lên lần nữa, đánh úp từ phía sau lưng Hoắc Kiệu!
Hoắc Kiệu lại như trên lưng có mắt, nghiêng đầu tránh ra, nắm tay của Từ Hổ mang theo tiếng gió mà xuyên qua bên tai hắn.
Màu đen trong mắt Hoắc Kiệu rất sâu, trần đầy khí thế lạnh lùng.
Hắn túm cổ áo Từ Hổ.
Từ Hổ hoàn toàn không nghĩ tới một nam sinh nhìn cao cao gầy gầy như vậy mà lại có sức lực lớn như thế, hắn không kịp phản kháng gì thì đã bị đối phương túm tới bên người.
Trong lòng hắn vừa kêu "Không ổn" thì đối phương đã uốn gối hung hăng thục vào bụng hắn rồi.
"A!" Từ Hổ đau đớn kêu một tiếng, Hoắc Kiệu lại không định buông tha cho hắn ta.
Sau khi đá vài cái, tay phải của hắn sử dụng lực để khoá ngược cánh tay của hắn ta về phía sau, tay trái thì gắt gao bóp chặt cổ Từ Hổ!
Từ Hổ lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của nam sinh, tay đang bóp chặt yết hầu của hắn cũng dùng nhiều lực, làm hắn không thể thở nổi.
Trong lúc gần như hít thở không thông, thậm chí hắn còn có cảm giác tay của nam sinh này có thể vặn gãy cổ hắn bất cứ lúc nào, mà càng đáng sợ hơn chính là hình như nam sinh thật sự có ý định này!
Chử Diên ngơ ngác nhìn.
Cậu cảm thấy bản thân nhìn thôi cũng nhìn không rõ.
Chỉ thấy ba người vọt đến chỗ Hoắc Kiệu, rồi không lâu sau đó ba người đều như chó chết mà nằm trên mặt đất kêu to "Ai da ai da".
Đặc biệt là Từ Hổ, nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Sau khi bị Hoắc Kiệu buông ra hắn ta liền mãnh liệt khụ khụ một trận.
Có một khoảnh khắc, tâm Chử Diên nảy lên "Bình bịch".
Cậu cảm thấy Hoắc Kiệu hung ác như một con sói lang thang cô độc trong bóng đêm, lúc quay đầu lại nhìn thì ánh mắt cũng mang theo khí thế lạnh lùng.
......!Có hơi khiến cho người ta sợ hãi.
Giờ phút này, hình như Chử Diên đã hiểu được vì sao trong tiểu thuyết lại nói Hoắc Kiệu là giáo bá không ai dám trêu chọc.
Cũng may là hình như khí thế lạnh lùng của Hoắc Kiệu có cái chốt đóng mở.
Sau khi hắn nhìn vào mắt Chử Diên thì cũng khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng tàn khốc lúc bình thường.
Hoắc Kiệu đi đến chỗ cặp sách bị hắn ném xuống đất.
Lúc khom lưng nhặt nó lên hình như hắn có hơi ghét bỏ.
Ba người kia nằm nghiêng ngả trên mặt đất, thấy Hoắc Kiệu không chú ý đến bọn họ nữa thì vội vàng đỡ nhau chạy ra khỏi hẻm nhỏ.
Chử Diên nhìn bóng dáng chạy trối chết của ba người kia, lại nhìn Hoắc Kiệu lạnh lùng đến mức người sống chớ gần mà trong lòng cảm thấy rất bội phục.
Cậu chạy đến bên cạnh Hoắc Kiệu nói: "Cảm ơn cậu nha, Hoắc Kiệu."
Hoắc Kiệu không nói chuyện.
Tay hắn cầm cặp sách của mình, mày hơi nhăn.
Chử Diên nghĩ chắc là cặp sách của hắn bị dơ rồi, vì thế cậu nói với Hoắc Kiệu, "Hay là để tớ giúp cậu giặt sạch cặp sách đi ha, bởi vì tớ nên nó mới bị dơ mà."
Lúc này tầm mắt của Hoắc Kiệu mới chuyển lên trên người Chử Diên.
Hắn chỉ lãnh đạm mà nhổ ra hai chữ "Không cần." Nói xong liền đi theo hướng ra bên ngoài.
Chử Diên "A" một tiếng, có hơi bất an.
Cậu theo sát Hoắc Kiệu, lại nói, "Vậy tớ mời cậu uống trà sữa nhé?"
Hoắc Kiệu trả lời rất ngắn gọn, "Không cần."
Chử Diên "Ò" một tiếng, trong lòng có hơi tiếc nuối.
Thật ra cậu cũng rất muốn uống trà sữa.
Lúc này bọn họ đã đi ra khỏi hẻm nhỏ, đi tới phía dưới đèn đường, rốt cuộc bốn phía đã trở nên sáng lên.
Trên đường cái xa xa có dòng xe cộ đi qua đi lại, ở phố đối diện cũng có các ánh sáng màu trên bảng giới thiệu ở mặt tiền của các cửa hàng.
Chử Diên nhìn khắp nơi, rồi sau đó ánh mắt sáng lên! Xe đạp của cậu bị ngã ở lề bên trái trên mặt đường ngoài hẻm nhỏ!
Cậu chạy nhanh tới đó rồi cẩn thận đỡ xe dậy, lại đẩy vài cái, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt quá, xe đạp của cậu không bị mất cũng còn có thể dùng được, nếu không thì không biết về sau cậu đi học bằng cách nào.
Hoắc Kiệu thấy Chử Diên quý trọng một chiếc xe cũ kỹ như vậy thì dừng một chút, thu lại cặp sách mình vừa định ném vào thùng rác.
Chử Diên đỡ xe, nhìn phương hướng trong trí nhớ, rồi sau đó có một cái quyết định.
Cậu đẩy xe đến bên cạnh Hoắc Kiệu, lại nói lời cảm ơn với Hoắc Kiệu lần nữa, "Hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu!"
Hoắc Kiệu hơi nhăn mày lại, nhìn cậu, rồi đột nhiên hỏi một câu, "Cậu tính đi đâu?"
Chử Diên sửng sốt một chút.
Hoắc Kiệu không có kiên nhẫn, "Hỏi cậu đấy."
"Ò," Chử Diên trả lời theo bản năng, "Tớ muốn đi đến Cục Cảnh Sát."
Mười lăm phút sau, Chử Diên với Hoắc Kiệu cùng ngồi trong Cục Cảnh Sát, ở đối diện có một vị cảnh sát cầm vở ghi chép đang dò hỏi bọn họ.
Chử Diên vẫn còn hơi mê mang, không rõ vì sao sau khi Hoắc Kiệu vừa nghe cậu nói muốn báo án xong lại muốn đi cùng cậu.
Nhưng mà bây giờ đang làm ghi chép, cậu cũng chuyên chú trả lời vấn đề của cảnh sát.
"Nói cách khác, người gọi là Từ Hổ cùng đám đàn em của hắn thường xuyên vơ vét tài sản của cháu đúng không? Số tiền lớn nhất là bao nhiêu?"
"Đúng vậy." Chử Diên nói, "Số tiền lớn nhất là vào một tháng trước, ngày 13 tháng 4, bọn họ dùng bạo lực ép cháu phải đưa cho bọn họ 2000 đồng tiền."
Lúc cậu nói lời này, Hoắc Kiệu cũng ngẩng đầu lên rời khỏi điện thoại.
Hắn không chút để ý mà nhìn cậu một cái, hơi nhướng mày.
Bạn cùng bàn mới của hắn ngồi ở Cục Cảnh Sát báo án nghiêm túc giống như khi ngồi học nghiêm túc trong lớp vậy, sống lưng thẳng tắp, biểu tình chuyên chú.
Nhưng khác nhau ở chỗ, lúc này đối phương đang ngoan ngoãn đặt hai tay lên đầu gối, nhìn như là một......!Học sinh tiểu học vậy.
Trong đầu Hoắc Kiệu đã tưởng tượng ra hình tượng học sinh tiểu học bị bạo lực trong một khoảng thời gian dài rốt cuộc đã quyết định đứng lên phản kháng.
Chử Diên không chú ý tới.
Cậu đang dùng hết toàn lực nhớ về những tin tức có trong trí nhớ.
Nguyên thân bị vơ vét 2000 đồng tiền kia chính là tiền mà Vương Mai để trong nhà dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Sau khi bị bọn Từ Hổ bức bách, nguyên thân không có cách nào, bèn trộm lấy số tiền này từ chỗ Vương Mai.
Bây giờ Vương Mai chưa phát hiện, nhưng Chử Diên đã nghĩ cách để trả lại số tiền kia rồi.
Cậu không rõ nếu muốn làm theo trình tự pháp luật thì phải mất bao lâu mới có thể lấy trở về được, nhưng có lẽ cũng sẽ không quá nhanh.
Sau đó cảnh sát lại hỏi một ít vấn đề khác, Chử Diên đều nói hết những gì mình biết, cũng nói với cảnh sát theo cậu biết thì đối tượng bị bọn Từ Hổ lấy tiền cũng không chỉ có riêng cậu.
Chờ đến khi ghi chép xong xuôi, cậu mới nhẹ nhàng thở ra, cảm giác đã làm những gì mình có thể làm được rồi.
Cậu ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Hoắc Kiệu đang đánh chữ trên điện thoại.
Hoắc Kiệu là loại người rất là đẹp trai, từng cử động đều có vẻ rất đẹp.
Tầm mắt của Chử Diên dõi theo động tác của hắn, rồi không ý thức được mà chuyển sang tay của Hoắc Kiệu, sau đó hơi bối rối trong lòng.
Dưới ánh đèn ở Cục Cảnh Sát, khớp xương bị sưng đỏ trên ngón tay của Hoắc Kiệu trông vô cùng rõ ràng.
Hơn nữa vốn dĩ làn da của Hoắc Kiệu rất trắng, vì thế mà chỗ đốt ngón tay thon dài bị sưng đỏ lên càng có vẻ chói mắt.
Chử Diên mở to mắt, trong nháy mắt cậu nói không nên lời.
Hoắc Kiệu trả lời tin nhắn của bạn bè xong thì cất điện thoại vào túi, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Chử Diên đang ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn.
Hoắc Kiệu hơi nhướng mày, làm biểu tình thể hiện sự nghi vấn.
Chử Diên mím môi dưới, cậu cúi đầu nhìn tay Hoắc Kiệu, nhỏ giọng hỏi, "Hoắc Kiệu, tay cậu có đau không?"
Lúc này đổi lại thành Hoắc Kiệu sửng sốt một chút, nhưng hiển nhiên hắn không để bụng.
Hắn chỉ lười nhác mà nói, "Không có gì."
Chử Diên lại không bị an ủi.
Bởi vì cậu thấy áy náy nên cảm xúc trầm xuống, âm thanh cũng trở nên uể oải, "Thực xin lỗi, làm cậu bị thương rồi."
Cảnh sát đang cầm tài liệu đi ngang qua