Tô Đồng Đồng cẩn thận dò la phạm vi OOC, cô cố ý nói.
"Anh cảm thấy tôi nên cảm kích anh à?"
"Đồng Đồng, sao em thay đổi nhiều thế?"
"Nếu đổi lại anh là người bị bán, chẳng lẽ anh không thay đổi? Chắc anh sẽ không nghĩ tôi bị hại còn phải giúp nhà anh kiếm lợi chứ?"
Ánh mắt cô trở nên sắc bén, cắt đứt hết mấy tia hi vọng của Tô Triều Văn.
Mặt Tô Triều Văn đỏ lên.
"Xin lỗi em, anh không biết ba mẹ sẽ làm vậy, lúc đó anh đang công tác ở nước ngoài......"
"Tôi làm kiểm tra sức khỏe từ hai tháng trước cơ, lúc đấy bọn họ đã tính kế rồi nhỉ? Anh có chắc là anh không biết không?"
Tô Đồng Đồng không tin, ngữ khí khinh miệt cùng trào phúng làm Tô Triều Văn cảm thấy sĩ diện của một người anh trai không còn miếng nào.
Thật ra Tô gia rất kỳ lạ.
Bố mẹ Tô đều gian trá giảo hoạt, là thương nhân nên có thể vì lợi ích mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, nhưng lại nuôi được một cặp nam nữ quá mức ngây ngô.
Tô Triều Văn là con trai cả, địa vị trong lòng bố mẹ thì khỏi phải nói.
Cho nên từ nhỏ cực kì nuông chiều, bảo hộ quá mức nên Tô Triều Văn tuy đã 27 tuổi nhưng vẫn ngây ngô trong sáng.
Anh ta tự xưng là người thiện lương, đối đãi với mọi người vô cùng ôn hòa, mặt mũi nhân từ, là người rất có tiềm chất làm thánh phụ*.
Không có khái niệm đúng sai rõ ràng, thuộc về cái dạng ai ở thế yếu liền bênh vực.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì cái tính này của Tô Triều Văn mà nguyên chủ Tô Đồng Đồng chịu vô vàn ủy khuất.
Hiện tại cô xuyên qua, liền muốn đem cục diện xoay chuyển một chút.
Cô chỉ muốn để Tô Triều Văn làm quân cờ để thí nghiệm.
Dù sao với tình huống hiện tại, kẻ địch lớn nhất của cô không phải nam nữ chính, cũng không phải boss lớn Tiêu Diễn, mà là cái hệ thống hãm phành phạch kia.
Thật sự cô không hiểu cái hệ thống thiểu năng trí tuệ này muốn cô làm gì.
Nếu không cho nữ phụ thay đổi vận mệnh, vậy sao lại để cô xuyên qua? Để nguyên chủ tiếp tục sống, sau đó đi tiếp cốt truyện tiếp theo không phải tốt hơn à?
Nếu để cô xuyên tới đây nhằm thay đổi vận mệnh nữ phụ, vậy vì sao không cho cô OOC, phá vỡ cốt truyện thế?
Cho nên cô chỉ có thể không ngừng thử, đi loanh quanh cái giới hạn OOC, như vậy mới có thể tìm ra hướng đi đúng đắn.
Tô Triều Văn tự mình đưa cho cô một cơ hội.
Trong nguyên tác, Tô Triều Văn chỉ là nam số 4, suất diễn của anh ta căn bản không dính tới chủ tuyến, nếu thông qua Tô Triều Văn gián tiếp thay đổi một xíu vận mệnh nữ phụ, vậy chắc không tính là phá vỡ cốt truyện đi?
Cô phải thử một chút.
Tô Triều Văn vội vàng giải thích với cô.
"Anh thật sự không biết, chuyện này ba mẹ làm cực kì kín đáo, đến tận ngày Lục Chiếu Hành mang em đi, họ để anh bay ra nước ngoài, hôm qua anh về mới biết được sự việc này.
Họ nói với anh rằng, Lục Chiếu Hành đối xử với em rất tốt, em gả vào hào môn, xem như biến thành phượng hoàng leo lên cành cao, đây là điều mà bao nhiêu người muốn còn không được......"
"Thế nên anh cảm thấy họ nói đều là sự thật?"
"Anh không biết, cho nên anh mới đến gặp em.
Đồng Đồng, Lục Chiếu Hành đối xử với em không tốt à?"
Lương tâm Tô Triều Văn trỗi dậy, bày ra bộ dạng muốn dỗ dành cô.
Tô Đồng Đồng thầm nhéo đùi một cái, nước mắt liền rơi như mưa.
Lúc này không cần nói gì, Tô Triều Văn càng áy náy, anh ta vội vàng dùng khăn giấy đưa cho Tô Đồng Đồng lau nước mắt.
"Sao thế? Cậu ta đánh em à? Hay cậu ta mắng em? Cậu ta đã làm gì em?"
"Anh đừng hỏi nữa, hỏi cũng không giúp được tôi."
Tô Đồng Đồng thấy chuyển biến tốt liền ngừng khóc, ra vẻ kiên cường lau khô nước mắt, tư thế dù trời có sập xuống cũng tự mình chống đỡ được.
"Đồng Đồng, em còn xem anh là anh trai em không?"
Tô Triều Văn lôi kéo tay cô, vội vàng muốn chứng minh với cô.
Tô Đồng Đồng rút tay mình về.
"Tôi nghĩ là, từ ngày Tô phu nhân gây mê xong bán tôi cho Lục Chiếu Hành, tôi và Tô gia liền không còn lên hệ gì."
"Cái gì? Gây mê em?"
Tô Triều Văn giận dữ, tam quan đều nát bét.
Anh ta thật sự không nghĩ tới mẹ mình sẽ làm loại việc này.
Tô Đồng Đồng cười khổ một tiếng.
"Vậy anh nói đi, mấy năm nay, bọn họ có thật sự xem tôi là con gái không? Anh có thấy con gái nhà nào mà kết hôn theo cách này không? Không hỏi ý kiến của tôi, không có hôn lễ, không có của hồi môn, cái gì cũng không có, hiện tại ngoại trừ người Tô gia và Lục gia, có ai biết tôi và anh ta đã kết hôn? Tôi thật sự không hiểu bọn họ muốn làm gì, tôi cảm thấy tương lai không có hy vọng, tôi chỉ là một bình hoa, một công cụ, không có người thương yêu tôi....."
Cô nói mà hốc mắt ươn ướt.
Lần đầu tiên cô nói kiểu này, cảm thấy có chút non nớt, nhưng thật sự không có kinh nghiệm, thật hối hận trước kia ít xem phim máu chó, nếu không hiện tại cô còn có thể tham khảo.
Bây giờ cô chỉ có thể tự mình phát huy.
Nhưng cũng may Tô Triều Văn thật sự nghe lọt tai cái này, huống hồ mấy lời cô nói đều là sự thật, cho nên hiệu quả cực kì