"Ngồi đi."
Tiêu Diễn điềm đạm nói.
Cô như được ban ân để ngồi xuống, nhưng vừa ngồi xuống lại có cảm giác như đang đứng trên lửa, như ngồi trên đống than.
Món cháo hải sản thơm ngọt bỗng nhạt như nước ốc, cô không muốn ăn, nhưng anh vừa đến mà cô đã muốn đi thì không được lễ phép lắm?
Dù sao thì ở Thu Viên, anh là trưởng bối, ngay cả Lục Chiếu Hành cũng không dám hành động bậy bạ trước mặt anh, thậm chí lúc nói chuyện còn mang theo sự cung kính.
Có thể nói, ở đây Tiêu Diễn mới là boss đứng đầu.
Cô là một đứa pháo hôi*, chỉ cần boss ngoắc một ngón tay là có thể nghiền chết.
Nhưng mà tại sao cô không thể nhớ gì về cốt truyện liên quan tới Tiêu Diễn?
Đêm nay cô cần nghĩ lại cho kĩ, dù chỉ là một vài câu kể nhưng vô cùng có ích đối với cô.
Có lẽ do biểu hiện của cô quá rõ ràng, thế nên Tiêu Diễn buông đũa, cười lạnh một tiếng.
"Sao thế, ngồi bên cạnh tôi khiến cô khó chịu vậy à?"
Tim cô rơi lộp bộp trong lòng, sau đó hoảng loạn ngẩng đầu, lắc đầu.
"Không phải, chỉ là tôi ăn no rồi."
"Thật à?"
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Anh không hề làm khó cô, ngược lại đẩy nhanh tốc độ ăn cơm.
Chờ đến lúc anh buông đũa, cô như trút được gánh nặng, bỏ muỗng xuống.
Cuối cùng cũng ăn xong, trong lòng cô nhẹ nhõm thở một cái.
Nếu sau này trên bàn cơm thường xuyên xuất hiện Tiêu Diễn, cô có nên suy xét việc ăn cơm ở trong phòng? Nhưng tránh né rõ ràng thế thì anh sẽ tức giận mất?
Ngay lúc cô đang trằn trọc, Tiêu Diễn lại mở miệng.
"Đến thư phòng với tôi."
Cô đứng dậy đi theo, hẳn là anh có rất nhiều lời muốn hỏi cô.
Dù sao hôm trước vừa ngủ với anh, hôm sau lại kết hôn với Lục Chiếu Hành, dù là ai thì đều sẽ khó chịu.
Dù là tình một đêm nhưng vẫn khiến người khác phải xấu hổ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, việc xảy ra cũng không thể trách cô, cô không chủ động.
Nghiêm túc mà nói, người thiệt hại là cô mới đúng.
Cô mới là người vô tội nhất.
Nghĩ tới nghĩ lui làm cô bình tĩnh hơn hẳn, thậm chí nghĩ kỹ cách để đối phó với câu hỏi của Tiêu Diễn.
Sau khi vào thư phòng, anh ngồi sau cái bàn lớn, ra hiệu cho cô ngồi phía đối diện.
Cô nỗ lực bình tĩnh ngồi xuống, nhưng không biết rằng đôi mắt thấp thỏm đã thể hiện rõ cảm xúc chân thật của cô.
Tiêu Diễn đi thẳng vào vấn đề.
"Trước khi ăn tối, tôi đã biết chuyện giữa em và Lục Chiếu Hành.
Em bị ép buộc, nên theo pháp luật thì giấy hôn thú không có hiệu lực."
Cô không nói gì, rũ mắt nhìn tay đang nằm trên đùi, lẳng lặng nghe anh nói.
"Vậy nên, Tô tiểu thư, em có cần tôi giúp không?"
Lúc nói mấy lời này, anh hơi cúi người, dù cách một cái bàn cũng mang đủ áp lực.
Khí thế trên người đàn ông này quá mức cường đại rồi.
Không gian thư phòng cũng không nhỏ, khoảng 100坪 ( = 330.5785 m2 ), nhưng hiện tại ở trong không gian kín với anh thế này, cô có cảm giác khó thở.
Như kiểu không khí trong phòng đều bị anh xâm chiếm, còn cô bị vây quanh bởi hơi thở ấy.
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu, đôi mắt màu xám xinh đẹp nhìn anh.
"Ngài giúp tôi thế nào?"*
"Tôi có thể giúp em ly hôn."
Cô rất muốn đáp ứng, cô cố kìm chế cảm giác muốn ôm đùi vàng của boss, hơi lắc đầu.
Tiêu Diễn lập tức nhăn mày:
"Em không muốn?"
Cô suy tư, cân nhắc nói.
"Hiện tại chưa được."
Chỉ nói năm chữ, nhưng tim cô run lẩy bẩy, cô sợ hệ thống nói cô OOC.
Nhưng đợi trong chốc lát, phát hiện hệ thống không có phản ứng gì.
Điều đó có thể hiểu là chỉ cần cô không đòi ly hôn với Lục Chiếu Hành trước, chỉ cần cô và Lục Chiếu Hành không cãi nhau, đi lệch quỹ cốt truyện thì cô sẽ không phải chịu trừng phạt?
Nghĩ đến đây, lá gan cô to hơn tí.
Tiêu Diễn nhìn cô chằm chằm, rõ ràng là một boss lạnh lùng mặt không miếng cảm xúc, nhưng hiện tại nhìn cô, từ trong ánh mắt lộ vẻ không vui khó kìm nén.
"Hiện tại chưa được? Vậy khi nào được?"
Cô lại lắc đầu.
"Tôi có nỗi khổ riêng.
Nếu có một ngày tôi cần sự giúp đỡ, tôi sẽ nói với ngài."
"Hiện tại không thể nói?"
"Không thể."
"A."
Anh khẽ cười một tiếng:
"Vậy em cảm thấy, hiện tại quan hệ của chúng ta là gì?"
Tới rồi, đây là phân đoạn cô sợ nhất.
Nhưng lợn chết không sợ nước sôi, cô chỉ có thể căng da đầu trả lời.
"Nếu ngài cảm thấy khó chịu hoặc chướng mắt, về sau tôi sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt ngài."
Cô không có việc sẽ không ra khỏi phòng, ăn cơm cũng gọi hầu gái đưa vào.
Nếu muốn ra ngoài, có thể chọn lúc Tiêu Diễn không có ở đây.
Anh là ông chủ trên núi vàng, chắc hẳn sẽ vô cùng bận rộn, sẽ không có thời gian ở Thu Viên mỗi ngày.
Cô cảm thấy sự hiểu chuyện của mình sẽ khiến anh vừa lòng nhưng không nghĩ tới dường như anh càng thêm tức giận.
"Em không muốn thấy tôi đến vậy à?"
Anh đứng lên, ngay lúc cô chưa kịp phản ứng đã đứng bên cạnh cô, dựa vào bàn sách, từ trên cao nhìn cô.
Sự gần gũi này làm cô luống cuống, thậm chí lúc