Cố Sanh Sanh vẫn còn ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình chưa chịu rời mắt. Một vài hình ảnh khó nói xuất hiện phía trước, Thẩm Vọng dang tay ấn đầu cô vào ngực: "Tắt đi!"
"Ối ối ối khó chịu quá..." Cố Sanh Sanh dùng sức lắc tay Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng duỗi tay mò mẫm tìm chiếc remote, Cố Sanh Sanh lại bất thình lình giãy lên khiến cho remote bay ra xa, không biết rơi xuống chỗ nào.
Âm thanh kỳ quặc bao phủ khắp mọi ngóc ngách trong phòng ngủ.
Từng bước một.
Cao trào nổi lên.
Quấn quýt thật lâu.
Thẩm Vọng kẹp Cố Sanh Sanh rất chặt chẽ, che luôn cả hai lỗ tai đang dỏng lên nghe trộm của cô. Không biết Cố Sanh Sanh là bị dọa sợ hay vì lí do nào khác, mà ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích.
Chưa bao giờ Thẩm Vọng cảm thấy ghét cay ghét đắng thứ nào đó đến như vậy, bộ phim này cmn dài quá vậy, còn khó nghe nữa.
Những hành động đó, những tiếng rêи ɾỉ quyến rũ đầy tính khiêu khích, khiến người đàn ông ngồi trong phòng ngủ tựa như hóa thú, thở hổn hển hết đợt này đến đợt khác.
Bàn tay đang che hai tai Cố Sanh Sanh của Thẩm Vọng chợt nóng lên, kiềm không được mà vuốt ve khuôn mặt non mềm có chút lạnh của cô. Vòng eo săn chắc dính sát vào người Cố Sanh Sanh, cách tấm chăn cũng có thể cảm nhận được một luồng khí ám muội đến từ phái mạnh, tự nơi sâu thẳm đang ngo ngoe rục rịch trồi lên.
Cố Sanh Sanh nằm trong lồng ngực anh không chịu an phận mà giãy lên vài lần, từng cử động nhỏ của cô gái tựa như mùi máu tanh, khiến người đi săn không kiềm được mà hưng phấn lên.
***
20 phút dài nhất của cuộc đời cũng trôi qua, cuối cùng bộ phim cũng tiến vào hồi kết.
Cơ bắp căng cứng của Thẩm Vọng dần dần thả lỏng, tất nhiên vẫn còn quấn quanh người Cố Sanh Sanh, như mãnh thú giam cầm con mồi của mình.
Quần áo hai người dính vào nhau nóng hầm hập, không biết là ai đang đổ mồ hôi. Hương thơm trên người Cố Sanh Sanh ngào ngạt, là hương tường vi, lại giống như kẹo sữa hòa tan, lan sang cả người Thẩm Vọng.
Bị mùi hương này dính trên người mình, Thẩm Vọng cũng không cảm thấy khó chịu, hương vị của anh cũng lây sang người Cố Sanh Sanh, một cảm giác thỏa mãn khó nói trỗi dậy trong người, tiện đường khơi dậy du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt ẩn sâu trong nội tâm thầm kín của anh.
Tấn công, xâm chiếm, từ trong ra ngoài của cô, từng tấc da thịt, đều có hương vị của chính mình.
Hơi thở Thẩm Vọng gấp rút, cùng Cố Sanh Sanh kề sát trong lồng ngực, hai trái tim nhảy bang bang dồn dập, gần như đều nhịp với nhau.
Lúc này Thẩm Vọng mới giật mình nhớ lại, vừa nãy Cố Sanh Sanh ở trong ngực anh giãy giụa, có lẽ vẫn còn đang khóc.
Anh không để ý tới, không có người đàn ông nào nghe thấy loại âm thanh này mà vẫn có thể duy trì được lý trí.
Ngón tay anh chạm đến tà váy mềm mại rối tung đang kéo cao tới eo của Cố Sanh Sanh. Phía dưới là một đôi chân mảnh khảnh nuột nà, thẳng tắp, bất động.
Thẩm Vọng kéo tà váy xuống, lại đưa tay lên quấn quanh eo Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh nhịn không được mà run lên một hồi, tiếng nức nở phát ra, nãi thanh nãi khí, giống như khóc nghẹn đến nơi.
Suýt chút nữa Thẩm Vọng lại bị một tiếng này của cô làm cho mất trí lần hai.
Từ sau lần tai nạn xe đó, du͙ƈ vọиɠ của anh chưa bao giờ mãnh liệt đến như vậy.
"Dặn rồi, muốn gì thì nói thẳng ra, không cần phải quanh co lòng vòng." Thẩm Vọng mở miệng, ngữ điệu lạnh nhạt, giọng nói dường như có chút khàn.
Yết hầu anh khẽ động, ngón tay điềm tĩnh vuốt ve cặp môi ướŧ áŧ kia: "Đây là muốn ám chỉ cho tôi cô thích kiểu thô lỗ như vậy sao?"
Cố Sanh Sanh không dám hó hé, hàm răng cắn chặt.
Cơ thể lại run lên, vừa tội nghiệp lại vừa đáng yêu.
Vào thời điểm này, tâm trạng của đàn ông sẽ tự nhiên tốt lên, Thẩm Vọng cũng không ngoại lệ, anh xán đến gương mặt đang nóng ran của Cố Sanh Sanh, nói như dỗ dành: "Đừng giả vờ ngủ nữa, run đến lợi hại thế kia. Tôi sẽ không làm em đau đâu, ngoan một chút."
"..." Cố Sanh Sanh như một đóa hoa nhỏ e ấp, rung động dạt dào, nụ hoa khép chặt không muốn để cho người khác nhìn thấy cảnh xuân.
Ngón tay Thẩm Vọng vân vê cánh môi cô, xoa nắn nó từ ướŧ áŧ đến mềm nhũn. Giọng anh mê hoặc, dường như có thể kéo được Thánh Nữ thuần khiết xuống khỏi thần đàn: "Ngoan, há miệng ra."
Cố Sanh Sanh rốt cuộc do dự mà mở miệng ra, hơi thở ẩm ướt dừng lại trên đầu ngón tay của Thẩm Vọng, quyến luyến dụ dỗ.
Giây tiếp theo, những chiếc răng nhỏ đột nhiên khép chặt lại.
Ngón tay Thẩm Vọng đau nhức, dục niệm sóng trào như lửa cháy đổ thêm dầu: "... lại cắn người."
Anh bóp mạnh khuôn mặt Cố Sanh Sanh ép cô há miệng ra, những ngón tay bất đắc dĩ bị Cố Sanh Sanh cắn vẫn chưa được thả lỏng. Thẩm Vọng phải dùng sức mạnh hơn, định nhéo xuống khuôn mặt non mềm tựa như vừa chạm vào liền vỡ tan nát, rốt cuộc cũng không động thủ được.
Giằng co một lúc lâu, Thẩm Vọng sờ vào bàn tay đầy nước, không biết là nước mắt hay là nước bọt, cuối cùng chửi thề một câu rồi lật người sang hướng khác.
Cố Sanh Sanh có thể thoát thân, phản ứng đầu tiên không phải là bỏ trốn, toàn thân cô mềm nhũn, cắn cắn môi, cặp mắt hạnh đẫm nước khẽ rung động.
Tam quan tan nát, quá muộn để dựng lại.
Trong đầu cô có rất nhiều kiến thức mới cần phải tiêu hóa.
Mà hành động vừa rồi của Thẩm Vọng lại khiến cho cô phải kinh ngạc, không biết phải nghe theo ai.
Cố Sanh Sanh chậm rãi bò dậy, nhìn Thẩm Vọng. Tóc mai anh ướt đẫm, giọng nói khàn khàn: "Mất nước, muốn đi tắm."
......
Cố Sanh Sanh mở tủ quần áo ra, bên trong phân chia khu vực rõ ràng: một bên là quần áo đàn ông, áo khoác đen sơ mi trắng, nhãn hiệu tiếng Anh được thêu tay, phát ra hơi thở tiền tài quý phái; một bên là váy áo phụ nữ lòe loẹt thô tục, số lượng áp đảo.
Cố Sanh Sanh bị gu ăn mặc của nguyên chủ làm cho đau đầu, chớp mắt tìm ra một bộ đồ ngủ màu đen. Dừng một chút, mở ngăn kéo nhỏ, đầu ngón tay lôi ra một chiếc qυầи ɭóŧ.
Chất liệu hơi mỏng, so với khí chất của vị lão đại cay nghiệt cấm dục ngoài kia hoàn toàn đối lập. Ừm, size hơi lớn nhỉ...
Cố Sanh Sanh thầm đánh giá những thứ không cẩn thận nhìn thấy được trong vô thức, mặt nhỏ nóng đến bốc khói.
Phòng tắm rốt cuộc cũng truyền đến tiếng xả nước.
Cố Sanh Sanh đứng ngoài toilet đợi một lát, nhỏ giọng hỏi vào: "Thẩm Vọng Thẩm Vọng, anh ổn chứ? Tôi muốn vào."
Cô vừa nói, vừa chậm rãi đẩy cửa ra: "Tôi đem quần áo sạch đến cho anh nè, còn có..."
Tiếng nói đột nhiên im bặt. Mắt hạnh Cố Sanh Sanh từ từ mở to, nhìn chằm chằm vạt áo mở tung của Thẩm Vọng.
Ánh đèn phòng tắm nhẹ dịu, xuyên qua vạt áo ngủ tơ lụa đen rộng mở, xương quai xanh thanh mảnh như ngọc, cùng với khí chất lạnh nhạt và cấm dụng của người đàn ông, vừa mâu thuẫn lại vừa mị hoặc.
Hơn nữa, cô còn ngửi thấy mùi hoa thạch nam kia.
Tầm mắt Cố Sanh Sanh theo bản năng hạ xuống, Thẩm Vọng ngồi trên xe lăn, có vạt áo ngủ che đậy, không nhìn thấy gì khác.
Cô mơ mơ màng màng cảm nhận được thứ gì đó, nhưng lại không nói lên lời. Cảm giác này khiến hai má cô đỏ lên, đứng trước cửa phòng tắm do dự.
Thẩm Vọng nghiêng đầu, chuẩn xác "nhìn" cô: "Thất thần làm gì?"
Cố Sanh Sanh "a" một tiếng, khuôn mặt nóng ran, giật mình nói: "Tôi không thấy gì hết!"
Thẩm Vọng cười khẩy.
Cố Sanh Sanh chậm chạp phản ứng lại, Thẩm Vọng nói "làm gì", cô chột dạ lại nghe thành "nhìn cái gì", chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Hai má Cố Sanh Sanh căng đến