"Quả nhiên anh lén tập luyện sau lưng tôi!!!"
Thẩm Vọng nghiêng đầu, mồ hôi lăn dọc theo đường cong thanh thoát của khuôn mặt: "Ở đó náo loạn làm gì, đến đây."
Cố Sanh Sanh nhìn chằm chằm cơ ngực phập phồng nhễ nhại mồ hôi của anh, ngơ ngác bước đến. Thẩm Vọng ngồi dậy, giơ tay chuẩn xác ôm trọn vòng eo của Cố Sanh Sanh, sờ trúng bộ váy ngủ rộng thùng thình, mặt anh biến sắc: "Mặc thế này mà dám chạy lên đây?"
"Tôi có áo khoác mà."
Cố Sanh Sanh chưa kịp nói xong, Thẩm Vọng đã trực tiếp kéo cô vào lòng, hai tay kéo vạt áo khoác hợp lại một chỗ: "Đi ra ngoài!"
"Gì vậy!" Cố Sanh Sanh hoảng sợ, những lời vừa rồi của Thẩm Vọng không phải hướng đến cô.
Cố Sanh Sanh ngẩng đầu lên, phát hiện bên cạnh có thêm một người đàn ông lực lưỡng, không biết đứng đó được bao lâu rồi.
Mặt Cố Sanh Sanh nóng lên, cô rúc đầu vào ngực Thẩm Vọng sâu hơn.
"Còn không mau biến đi!" Giọng Thẩm Vọng lạnh lùng.
Người kia vốn đang ngơ ngẩn nhìn lén khuôn mặt mỹ miều của Cố Sanh Sanh, nghe Thẩm Vọng quát lớn liền vội vàng cúi đầu lui ra.
Thẩm Vọng tập xong cả người đầy mồ hôi, mùi hương của Cố Sanh Sanh lại thơm tho sạch sẽ. Bàn tay to lớn dừng lại sau gáy Cố Sanh Sanh, xoa nắn vài cái như để trừng phạt, chọc cô la lên mấy tiếng.
"Đồ ngốc." Thẩm Vọng sờ soạng từ đầu đến chân Cố Sanh Sanh một vòng, từ sống lưng mảnh dẻ đến vòng eo nuột nà, cuối cùng kết thúc nơi mắt cá chân nhẵn nhụi mang theo hơi lạnh của cô. Nghĩ đến chuyện cô mặc váy khoe cặp chân trần trụi cho người khác nhìn, hỏa khí trong người lại bốc lên: "Đám người hầu vô công rỗi nghề kia đâu? Sao lại để em chân không chạy lên đây?"
Cố Sanh Sanh sợ nhột nhưng không dám trốn: "Không liên quan đến đám chị Lý, là tôi muốn đi tìm anh."
Thẩm Vọng kéo tà váy của Cố Sanh Sanh xuống, ý muốn che khuất cẳng chân thon thả của cô: "Tìm tôi làm gì?"
Váy Cố Sanh Sanh bị kéo xuống thấp làm hơn nửa bả vai lộ ra. Cô giữ cổ áo lại, uể oải nói: "Vừa dậy đã không thấy anh đâu, còn có một đống người giúp việc lạ mặt trong phòng."
Giọng nói cô vô tình mang theo chút nũng nịu, như một chú mèo con sợ người lạ, chỉ chấp nhận mỗi mình anh.
Cơn tức giận đang chờ để bùng phát của Thẩm Vọng hoàn toàn bị chặn lại ở lồng ngực, hóa thành một loại cảm xúc bực tức khác: "Vậy nên mới tìm người?"
Cố Sanh Sanh rũ mắt: "Nhiều người quá, tôi không thích chút nào."
Thẩm Vọng không phủ nhận: "Giúp việc sẽ không ngủ lại qua đêm. Thấy ai không vừa mắt thì sa thải đi."
Cố Sanh Sanh càng nói càng tủi thân: "Còn dưới bếp nữa. Vì sao phải tuyển thêm đầu bếp, đồ tôi nấu khó ăn lắm à?"
Meo meo meo meo~.
Tiểu quái vật này càng ngày càng có tiền đồ, xem ra cả vại dấm to cũng dám ăn lắm. Nhớ lại quá khứ, cũng không hẳn là không có cô gái nào quyến luyến si mê anh, có điều cho dù đối phương có là thiên kim tiểu thư đi chăng nữa, Thẩm Vọng cũng chẳng thèm chừa cho người ta chút mặt mũi nào.
Nghĩ đến chuyện này, Thẩm Vọng đột nhiên căng mặt, lãnh đạm nói: "Tùy cô, vui thì nấu."
Cố Sanh Sanh nhìn sắc mặt của Thẩm Vọng, vừa giống tức giận vừa giống vui vẻ, phức tạp cực kỳ. Cố Sanh Sanh đánh giá một hồi, cho rằng tâm tình Thẩm Vọng vẫn ổn, liền tiếp tục đưa ra yêu cầu: "Lúc tôi nấu cơm, bọn họ không được đến xem!"
"Được." Thẩm Vọng thật sự không có kiên nhẫn đối với những chuyện nhỏ nhặt này, "Đám người đó đều cho em quản lý, thích thế nào thì như thế đấy."
Ngay sau đó lại bổ sung thêm một câu: "Không được mặc thế này chạy lung tung."
Cố Sanh Sanh đỏ mặt, vội ngắt lời anh: "Người lúc nãy là ai vậy?"
Thẩm Vọng: "Huấn luận viên thể hình."
Cố Sanh Sanh hiếu kỳ hỏi lại: "Bắt đầu từ lúc nào? Tôi không biết đó nha. Trước kia là hắn giúp anh luyện tập hả?"
Thẩm Vọng hung dữ: "Hỏi thăm người khác làm gì? Hắn sắp bị đuổi việc rồi!"
"Thì tôi quan tâm anh mà." Cố Sanh Sanh tò mò đánh giá căn phòng này một lượt.
Phòng tập thể hình có diện tích rất lớn, các loại dụng cụ tập đều có thiết kế đặc biệt phù hợp với tình trạng của Thẩm Vọng. Khắp nơi đều được lắp tay vịn, còn có xà thăng bằng, mặt sàn được lót bởi một lớp đệm dày. Gần đây Cố Sanh Sanh đã tra cứu rất nhiều kiến thức về phương diện phục hồi chức năng, nên cô biết đây là những thiết kế đặc biệt để giúp cho việc phục hồi chức năng chân.
Cố Sanh Sanh không biết căn phòng này được sắp xếp từ lúc nào, cô chạy đến thử chỗ xà thăng bằng, tay vịn khá cao so với chiều cao của cô, nhưng lại rất phù hợp với Thẩm Vọng.
Cố Sanh Sanh đột nhiên có một suy nghĩ: "Thẩm Vọng, đến đây đi chút đi."
Cằm Thẩm Vọng bạnh ra, ngồi yên không nhúc nhích: "Đem nước tới cho tôi."
"Anh đến đây đi một chút, xong rồi cho anh uống nước ngay." Cố Sanh Sanh chạy về, lôi kéo cánh tay Thẩm Vọng đặt lên vai mình, "Thử đi thử đi."
Từ sau vụ tai nạn đó, không có người nào dám đề cập đến hai chữ "đi lại" trước mặt Thẩm Vọng. Cố Sanh Sanh cứ lặp đi lặp lại mấy lần, trực tiếp chạm vào vảy rồng ngược của anh, bàn tay rộng lớn bóp chặt cần cổ mảnh khảnh, ngữ khí lạnh lẽo: "Tôi thấy cô ngứa da quá nhỉ."
"Thử một lần đi mà. Mấy ngày nay vẫn luôn xoa bóp, còn đắp dược liệu cho chân anh nữa." Cố Sanh Sanh lại bắt đầu lải nhải, "Lão Lâm nói chân của anh sẽ khá hơn đó."
Còn không phải do ai đó khóc lóc ỉ ôi sao. Thẩm Vọng thờ ơ rũ mi, mặc kệ Cố Sanh Sanh bên cạnh không ngừng dây dưa năn nỉ.
Năm phút sau, hai thân hình một lớn một nhỏ cõng nhau tiến đến xà thăng bằng.
Cố Sanh Sanh than vãn một tiếng.
Thẩm Vọng nhíu mày: "Nói gì đó?"
"Mồ hôi của anh dính hết lên người tôi rồi." Cái mũi nhỏ của Cố Sanh Sanh nhăn lại, "Ướt nhẹp."
"..." Hô hấp nóng bỏng của Thẩm Vọng phả vào sau tai Cố Sanh Sanh, cười như không cười: "Tự chịu đi, ai bảo cứ thích quấn lấy tôi."
"Toàn là mùi của anh.'' Cố Sanh Sanh hít mũi, mồ hôi của Thẩm Vọng cũng không phải là khó ngửi, chỉ là làm cô cảm thấy có chút kỳ diệu.
Con người băng tuyết như Thẩm Vọng thế mà ôm vào lại nóng bỏng cực kỳ, còn ra mồ hôi nữa cơ đấy.
Thẩm Vọng nghe vậy càng ra sức dán chặt vào cần cổ nhỏ lành lạnh của Cố Sanh Sanh, muốn cho cô dính càng nhiều mùi hương thuộc về mình càng tốt.
Cố Sanh Sanh không né tránh, vác Thẩm Vọng đến đây đã hao tổn hết sức lực toàn thân rồi. Cô cầm lấy tay anh cho vịn vào thanh xà thăng bằng.
Nụ cười thoải mái của Thẩm Vọng dần ngưng tụ lại nơi khóe môi, anh nắm chặt xà, lực cánh tay giúp anh chống đỡ trọng lượng của toàn bộ cơ thể, cặp chân bên dưới vẫn cứng đờ xa lạ.
Thậm chí anh còn chẳng muốn đặt chân lên mặt đất.
Hai chân gãy xương gần như là dập nát, không có khả năng phục hồi lại như ban đầu. Ông nội Thẩm vì anh tìm y hỏi dược khắp nơi, cầu cứu tất cả bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước,