Edit: hanthy915
Trong thư phòng, hai ông cháu đang đánh cờ, quân đen của Thẩm Vọng đang bao vây quân trắng của ông cụ Thẩm.
Cố Sanh Sanh thò cái đầu nhỏ vào: "Thẩm Vọng ơi! Ông nội ơi!"
Thẩm Vọng quay đầu, ông cụ Thẩm lập tức xoa bàn cờ lung tung lên: "Sanh Sanh đến rồi à!"
Cố Sanh Sanh bưng một mâm bánh đến, điềm nhiên nói: "Ông nội, cháu làm ít bánh đậu xanh này."
Ông cụ Thẩm cười vui vẻ: "Mau vào đây! Thẩm Vọng, dắt Sanh Sanh đi dạo chợ hoa đi! Ở lỳ với ông già này làm gì?"
Thẩm Vọng mặt mày vô cảm nhìn ông, ông cụ Thẩm thật là không biết xấu hổ chút nào.
Ngược lại Cố Sanh Sanh rất cao hứng: "Đi thôi!"
Tất nhiên Thẩm Vọng không có gì để bàn cãi. Anh thả cờ xuống, xoay người rời đi cùng Cố Sanh Sanh.
Ông cụ Thẩm nói vọng đến từ phía sau: "Nhớ dẫn Sanh Sanh đi ăn bánh bò nhé!"
Nhìn hai người vui vẻ ra ngoài, ông cụ Thẩm cười đến mức không khép được mồm. Ông nhấp hớp trà tiêu thực, rốt cuộc nhịn không nổi phải ăn một miếng bánh đậu xanh.
Đúng lúc đó quản gia đẩy cửa vào, ông cụ Thẩm lật đật nhét hết cái bánh vào miệng rồi giả vờ như đang uống trà.
Quản gia cũng không truy vấn chuyện ông cụ ăn vụng, chỉ có biểu cảm muốn nói rồi lại thôi. Chần chừ một lúc, vẫn là quyết định cúi người nói nhỏ với ông cụ Thẩm vài câu.
"Khụ khụ khụ..." Ông cụ Thẩm ho sặc sụa, "Lúc trước bác sĩ đã xác nhận Thẩm Vọng chỉ bị thương ở chân thôi mà!"
Quản gia giúp ông cụ vỗ lưng: "Ngài cẩn thận một chút!"
Ông cụ Thẩm khó khăn điều hòa hơi thở: "Không sao. Tối qua tiếng động lớn như thế... Hai vợ chồng trẻ này bình thường dính nhau như sam, không lẽ chúng ta nhìn nhầm sao?"
Vẻ mặt quản gia đầy khó xử: "Tôi thấy chuyện này chắc không quá nghiêm trọng đâu. Chân của thiếu gia Thẩm Vọng vẫn chưa khá lắm..."
Chung quy cũng là vấn đề riêng tư của con cháu. Ông cụ Thẩm không nói thêm nữa, im lặng suy nghĩ nửa ngày, sau đó dặn dò quản gia vài câu.
***
Không khí lễ tết tràn ngập khắp mọi ngóc ngách trong thành phố cổ. Hàng loạt cửa hàng có mặt tiền theo phong cách xưa cũ, trước cửa dán chữ hỉ và câu đối xuân đỏ chót, bên trong bày bán các loại bánh đặc sản và pháo hoa. Mảnh pháo vụn đỏ tươi theo gió cuốn bay đầy đường, trong gió còn có mùi lưu huỳnh thoáng qua.
Tổ hợp Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng ra đường thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác, hai người đành phải chọn một con ngõ nhỏ vắng người để đi dạo, vệ sĩ đi theo cách đó không xa. Thời gian tựa như ngưng đọng lại trong con ngõ cổ kính, ven đường có mấy cụ già ngồi phơi nắng tán gẫu, trông thấy một cặp đôi trẻ trung xinh đẹp đi đến cũng chỉ hơi nhấc mắt nhìn một chút rồi thôi.
Thẩm Vọng chỉ đường: "Rẽ phải. Đi thẳng về phía trước."
Đường đi chằng chịt như mạng nhện, hẻm này giao ngõ kia, Cố Sanh Sanh đã sớm bị choáng váng, nhìn không ra chỗ nào khác nhau, chỉ biết nhắm mắt đi theo lời của Thẩm Vọng.
Men theo lối đi của con hẻm nhỏ, tiếng người dần rõ ràng hơn, mắt Cố Sanh Sanh tỏa sáng lấp lánh. Chợ hoa náo nhiệt ở ngay phía trước, mùi bánh ngọt thơm phức theo làn khói mờ bay vào trong chóp mũi.
Cố Sanh Sanh nhảy cẫng lên: "Giỏi quá đi. Sao anh biết đầu này gần đường hơn?"
Thẩm Vọng nắm tay Cố Sanh Sanh, ra hiệu cho cô cúi đầu xuống rồi mang khẩu trang cho cô: "Hồi anh học sơ trung, tan học hay đến đây ăn."
Khẩu trang có hơi quá cỡ, chỉ còn thấy hai con mắt trong veo của Cố Sanh Sanh, cô mềm giọng chọc anh: "Đại thiếu gia như anh mà cũng ăn quán lề đường à?"
Thẩm Vọng kéo khẩu trang lên, cả khuôn mặt của Cố Sanh Sanh đều bị che khuất.
Cố Sanh Sanh gạt khẩu trang xuống, tức giận la lên, chợt trước mắt xuất hiện một cục bông màu hồng: "Woa, đây là gì thế! Đẹp quá đi..."
Cố Sanh Sanh định chọc tay vào, Thẩm Vọng liền nhấc đi, nói: "Đồ để ăn, không được chọc vào."
Cố Sanh Sanh nhìn anh đầy trông mong: "Cái này ăn thế nào?"
Thẩm Vọng đưa kẹo bông đến trước miệng cô: "Há miệng."
Cố Sanh Sanh kéo khẩu trang xuống, đưa đầu ra phía trước. Cả khuôn mặt đều vùi vào đám bông mềm nhũn, toàn là hương thơm ngọt lịm của đường. Cô thè lưỡi ra, kẹo bông liền bị lõm xuống: "Ngọt quá."
Đầu mũi của Cố Sanh Sanh bị dính chút bông màu hồng, cô cười cong cả hai mắt, không giống như đang giả vờ.
Thẩm Vọng hơi cong khóe môi lên: "Đồ hai lúa."
Hôm nay là ngày tết, Cố Sanh Sanh không muốn so đo với thói xấu thích tùy tiện đặt biệt danh cho cô của Thẩm Vọng. Cô giữ tay anh, mạnh mẽ cướp đoạt kẹo bông.
Cố Sanh Sanh thích thú giơ cao kẹo bông to phồng trong tay, nhìn lướt một vòng hàng quán trước mặt, có đám trẻ con đang vây quanh một cửa tiệm bán đồ ăn nóng, chính là bánh bò mà Cố Sanh Sanh hằng ao ước.
Cửa tiệm này bán loại bánh bò lên men kiểu cũ. Đổ bột gạo đã ủ men vào chén gốm nhỏ, sau khi hấp xong dùng thanh trúc rạch chính giữa cho tơi ra. Bánh bò vừa chín tới nở rất to, ấn xuống sẽ búng lên lại, hương vị thơm ngon không chê vào đâu được.
Trong đám đông xếp hàng xem có con nít, người lớn cũng có. Bánh được bọc bằng giấy thấm dầu bán cho người mua, vừa thổi vừa ăn là đúng vị nhất.
Thẩm Vọng hỏi: "Muốn ăn không?"
Cố Sanh Sanh gật đầu thật mạnh.
Thẩm Vọng liếc mắt, vệ sĩ nhận lệnh lập tức tiến lên xếp hàng.
Thẩm Vọng ngoái đầu nhìn lại thấy biểu cảm thất vọng của Cố Sanh Sanh, mặt anh thoáng chốc ngưng tụ: "Em muốn đi xem à?"
Cố Sanh Sanh lắc đầu: "Không đi nữa, đông người quá."
Chợ hoa có phần đông đúc hơn Cố Sanh Sanh tưởng tượng. Thẩm Vọng ngồi xe lăn, mặc dù đã có vệ sĩ mở đường nhưng vẫn hết sức bất tiện. Huống hồ ánh mắt của mọi người luôn vô tình hoặc cố ý mà rơi vào chân Thẩm Vọng, đôi khi còn lộ ra ý tứ tiếc nuối.
Thẩm Vọng nhẹ nhàng nắm tay Cố Sanh Sanh: "Em thích đông vui mà..."
"Tôi thích ở với anh hơn." Cố Sanh Sanh lặp lại lần nữa, "Tôi muốn ở chung với anh cơ."
Cặp mắt thâm thúy của Thẩm Vọng sáng rực như sao trời.
Cố Sanh Sanh thấy anh không nói gì liền giả vờ vung tay: "Đừng nắm tay tôi chặt thế. Giờ tôi hot lắm nha, bị phóng viên chụp lại không được đâu."
Thẩm Vọng thấp giọng cười: "Dẫn em đi ăn canh thịt bò."
Cố Sanh Sanh vui vẻ trả lời: "Được!"
Tiến vào trong chợ hoa đến một quán ăn nhỏ, biển hiệu cũ kỹ đề "Canh thịt bò Trần Ký", trước cửa quán là hai nồi canh thịt bò lớn, mùi vị bốc ra thơm lừng, bên trong chỉ bày bốn bàn ăn. Chủ quán là một ông chú đầu tóc hoa râm, nhân lúc quán vắng khách nhàn rỗi đứng cắt