Thứ bảy và chủ nhật không cần đi học, những Dư Thiến vẫn dậy sớm.
Sau khi ăn sáng với tâm trạng vui vẻ, sau đó kết thúc việc học kèm tại nhà.
Buổi chiều có thể thoải mái tuỳ ý vui chơi.
Kế hoạch của Dư Thiến là đi ra ngoài mua một túi đồ ăn nhẹ, sau đó vui vẻ quay về lướt điện thoại, cuộc sống cá mặn như vậy thật hoàn hảo!
Nghĩ là làm, Dư Thiến nhiệt tình chọn cho bản thân một bộ quần áo, là một đứa con gái, thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào quyết định ra đường, thì cũng cần ăn mặc đẹp, cho dù điểm đến của cô chỉ cách một siêu thị lớn cách nhà Bạch chừng hai cây số.
Dư Thiến ngâm nga một bài hát, tìm thấy Bạch Bạch đang ngủ ở sân sau, và đánh thức nó dậy.
Dù sao khoảng cách này cũng không quá xa, đi bộ coi như rèn luyện sức khỏe, cô đã lâu không dắt Bạch Bạch đi dạo, nhất cử lưỡng đắc.
Dư Thiến đeo sợi dây cho Bạch Bạch, rồi một người một chó cùng nhau ra đường.
Trên đường đi đến đó mọi thứ diễn ra suôn sẻ, mua đồ thì mọi chuyện cũng suôn sẻ, lúc về thì xảy ra tai nạn..
Dư Thiến một tay xách một túi lớn đồ ăn vặt, tay kia dắt theo Bạch Bạch, đang bước đi, Bạch Bạch đột ngột dừng lại và không ngừng kéo Dư Thiến đi vào lề đường bên trong.
"Bạch Bạch!" Dư Thiến cho rằng Bạch Bạch muốn đi chơi, cô tức giận véo tai nó, nhưng không ngờ Bạch Bạch không hề dừng lại.
Dư Thiến không lây chuyển được nó, vì vậy cô chỉ có thể để nó tự dẫn mình đi.
Bước vào vành đai xanh, Dư Thiến từ từ nghe thấy tiếng chó con rên rỉ.
Có một chú chó sao? Dư Thiến đã bị sốc và theo Bạch Bạch bước nhanh dần.
Sau khi đi được vài chục mét, Dư Thiến nhìn thấy trong một bụi cây có một túi nylon màu xanh lá cây và bên trong có thứ chuyển động liên tục.
Dư Thiến vội vàng mở chiếc túi ra, và một con chó con lông ngắn có đốm vàng trên nền lông trắng đang cong mình ra.
Nhìn thấy con chó nhỏ này sủa yếu ớt, Dư Thiến hai tay run lên, ngực hít thở kịch liệt.
Làm sao có người ghê tởm như vậy, sao lại tàn nhẫn với động vật nhỏ như thế này, nếu không phải Bạch Bạch nghe thấy âm thành, thì con chó con này chết thối rữa ở đây cũng không ai thèm để ý.
Dư Thiến vội vàng tìm một gói thịt khô từ trong túi và xé nó cho con chó con, nhìn con chó con đang ngấu nghiến, Dư Thiến cho nó ăn thêm những thứ khác.
Dư Thiến nhìn con chó nhỏ màu trắng không ngừng vẫy đuôi với cô, và không chút do dự nhấc nó lên.
Dù gì cũng nhặt được nó thì đem về nuôi vậy, dù sao một con không quá ít, hai con cũng không quá nhiều.
Bằng cách này, Dư Thiến một tay cầm đồ ăn nhẹ dắt theo Bạch Bạch, tay kia cầm con chó trắng và quay trở lại nhà Bạch.
* * *
"Con chó này đến từ đâu?"
Giang Chính đứng dựa vào cổng nhà Bạch, nhìn thoáng qua con chó con trong tay Dư Thiến.
"Em nhặt được."
Dư Thiến không biết gì, lay động cánh tay, thở hổn hển không nói nên lời, ôm lấy con chó, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Lâm Niệm Niệm trong phòng nghe thấy tiếng Dư Thiến trở về liền vui vẻ chạy ra ngoài.
"Thiến Thiến, bạn lại muốn nuôi thêm một con chó à? Nó tên là gì vậy?"
Lâm Niệm Niệm nghiêng người nhìn con chó con không ngừng tiến lại gần Dư Thiến, không dám dùng tay chạm vào nó.
"Nó tên là..
Hắc Hắc."
"Nhưng nó không phải là một con chó trắng sao?"
"Uh..
nhưng ở nhà đã có Bạch Bạch rồi."
Dư Thiến nhìn Lâm Niệm Niệm với vẻ mặt tự nhiên.
"Anh nói chứ Dư Thiến, nếu em thực sự muốn nuôi một con chó, anh sẽ kiếm cho em một vài con thuần chủng.
Em nhìn xem ánh mắt của em như thế nào ấy.
Con chó Bạch Bạch này đã xấu một cách trừu tượng.
Bây giờ em cư nhiên còn có thể kiếm ra một con xấu hơn no nữa à."
Giang Chính nhìn hai con chó với vẻ mặt không thể chịu được, và lắc đầu.
"Ai cần anh quản, tôi chính là thích chó thổ nhỏ đấy." Dư Thiến trợn mắt nhìn Giang Chính.
"Anh không quản được, thì cũng có người quản em được." Giang Chính quay đầu hét vào nhà: "Bạch Khải Minh, em gái cậu lại thêm thành viên mới cho gia đình cậu đấy, sao anh còn không ra chào đón đi."
Bạch Khải Minh bước ra khỏi nhà.
Dư Thiến ngồi xổm trên mặt đất, lẳng lặng nhìn Bạch Khải Minh cùng