Dư Thiến cầm lấy điện thoại, thấy hiện lên "Giang Chính", cô yên tâm, may mà đó là số điện thoại quen biết, nếu không cô nhất định sẽ sợ hãi ném điện thoại đi mất.
Dư Thiến: "Alo~"
Giang Chính: "Anh biết em còn chưa ngủ, sao rồi? Ở bệnh viện một mình có phải đặc biệt đáng sợ không?"
Dư Thiến: "Tôi không phải là một kẻ hèn nhát, vì vậy không có gì phải sợ hãi."
Dư Thiến nói vậy, nhưng khi nghe những lời quen thuộc và chế giễu của Giang Chính, tâm cô bất giác trở nên yên tĩnh hơn.
Sau đó cô có chút tò mò, "Làm sao anh biết là em còn chưa ngủ?"
Giang Chính ở đầu bên kia điện thoại chế nhạo: "Anh sống đối diện với em, em ngày nào chả mười giờ rưỡi tối mới tắt đèn? Giờ mới hơn tám, có lẽ em còn chưa ăn cơm tối."
Dư Thiến:.
Sao anh ta đoán chính xác như vậy, không phải cô để bà dì đi mua đồ ăn tối vì đói sao.
Sau một lúc im lặng, Dư Thiến nói với giọng điệu khó hiểu: "Thành thật mà nói, Giang Chính, anh không phải nhìn trộm tôi đấy chứ."
Dư Thiến thề rằng dù anh có thừa nhận, cô cũng sẽ không giết anh, cùng lắm là..
đánh tới liệt nửa người thôi.
"Xì, em nghĩ em là Tây Thi hay Điêu Thuyền? Có gì đáng để anh nhìn trộm không? Nhìn hai con chó xấu xí của em đánh nhau bên ngoài còn thú vị hơn là nhìn em."
Dư Thiến: "..."
Cô cảm thấy bị xúc phạm.
Nhưng không thể không nói, cùng Giang Chính trò chuyện, nỗi sợ hãi trong lòng cô từ từ hoàn toàn tiêu tan.
Một lúc lâu sau, người dì chăm sóc cô cuối cùng cũng trở về với bữa tối, Dư Thiến mới cúp điện thoại.
Mới mười giờ rưỡi hơn, Dư Thiến ngáp không ngừng, mặc dù ngón chân còn đau nhức, nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể chấp nhận được, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sau khi cô ngủ thiếp đi một lúc lâu, Vương Huệ vội vàng chạy đến, nhìn thấy Dư Thiến đang ngủ ngon, giúp cô đắp chăn bông, rồi ngủ thiếp đi trên giường điều dưỡng.
Sáng sớm hôm sau, Vương Huệ đã lấy chiếc xe lăn và định đẩy Dư Thiến về nhà.
"Mẹ..
Con nghĩ không cần xe lăn, con vẫn phải nhảy một chân." Dư Thiến cho rằng mình chỉ là gãy xương, còn lâu mới dùng tới xe lăn.
"Sau đó lại nhảy phế luôn chân kia hay sao?" Vương Huệ tuyệt đối không cho phép Dư Thiến làm loạn, bắt cô ngồi trên xe lăn, sau đó đẩy cô lên xe.
Vương Huệ vốn dự định cho Dư Thiến nghỉ một tháng, đợi cho đến khi cô hoàn toàn khỏe mạnh rồi mới đi học lại.
Nhưng Dư Thiến từ chối, giằng co một thời gian, cuối cùng Vương Huệ mới sửa lại thành xin nghỉ 1 tuần.
Dư Thiến nằm trong phòng kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, chờ gia sư đến dạy.
Mẹ cô đang đùa giỡn đấy à, bây giờ cô đang cao tam rồi! Xin nghỉ phép một tháng, có lẽ cô sẽ lỡ mất trường Kinh Đại, áp lực cô rất lớn a.
* * *
Dư Thiến cố gắng nghe cô gia sư giảng về toán học, mặc dù đã học qua một lần nhưng cô vẫn cảm thấy toán học là thứ đáng sợ nhất trên đời.
Ở kiếp trước, Tề Ngọc đã giúp cô học bài, nhưng hiện tại Tề Ngọc mới chỉ là năm hai trung học, thỉnh thoảng cô vô thức hỏi Tề Ngọc những câu hỏi, nhưng cô chỉ có thể nhận được dấu ba chấm từ đối phương.
Một tuần nghỉ ốm cuối cùng cũng kết thúc, Dư Thiến nóng lòng chống nạng đến trường.
Mặc dù những gì gia sư nói là rất tốt, nhưng không khí học tập trong trường vẫn tốt hơn.
Sự trở lại của Dư Thiến đã thu hút sự chú ý của toàn trường.
Đoạn video về shot-put của cô hiện là video hot nhất trên các diễn đàn trong khuôn viên trường.
Dư Thiến một lần nữa nhìn hai cô gái thì thầm trước mặt, cô còn có thể làm gì.
Chỉ có thể mỉm cười rồi mỉm cười, chỉ cần cô không xấu hổ, thì người xấu hổ chính là người khác.
Khi cô bước vào lớp, các bạn trong lớp lập tức vây quanh cô.
"Thiến Thiến, chân của cậu khá hơn chưa?"
"Dư Thiến, mình nghe nói rằng chân của cậu đã bị gãy à?"
"Dư Thiến, cậu có biết không? Trên mạng đặt cho em một biệt danh, gọi là chì nữ đập hồn."
"Dư Thiến.."
Dư Thiến bị bao vây tại cửa lớp học, và tai cô như muốn nổ tung khi lắng nghe những giọng nói huyên thuyên xung quanh mình.
Giang Chính bước tới, vươn tay kéo đám con trai xung quanh ra xa, nhường đường cho Dư Thiến, anh quay người lại nói: "Mấy người chưa nhìn thấy em ấy vẫn nhảy một chân sao, còn không nhanh nhường đường cho em ấy vào."
Nói xong thì dịnh Dư Thiến bằng cả hai tay, anh đưa cô vào chỗ ngồi.
Các học sinh khác nhìn nhau.
"Thực xin lỗi, Thiến Thiến, vừa rồi mình có chút kích động khi nhìn thấy cậu, nhất thời không để ý tới chân của cậu."
Một cô gái nhìn cô với vẻ xấu hổ.
"Không sao, chân của mình gần như ổn rồi, không sao đâu." Dư Thiến vội vàng lắc đầu.
"Dư Thiến, cái này cho cậu." Lâm Lập, bạn cùng bàn của Dư Thiến, đưa cho cô một hộp sôcôla.
Dư Thiến có chút kinh ngạc nhận lấy, nhìn thấy Lâm Triệt cười có chút ngượng ngùng: "Mình vốn muốn qua nhà cậu thăm cậu, nhưng sợ làm phiền cậu, đây là quà mình tặng cậu."
"Cảm ơn." Dư Thiến nhìn Lâm Lập, trong lòng cảm thấy, đây là chàng trai ấm áp thương hiệu gì đấy, ấm áp còn hơn miếng phát nhiệt.
Bình