Dư Thiến ngẩng đầu nhìn thấy cách đó không xa Giang Chính đang chào hỏi các vị tiền bối cùng với ba Giang.
Mặc một bộ đồ đen với khuôn mặt tuấn tú kia, không giống nụ cười đùa cợt thường ngày, cả người tiến lui có độ, phơ phất lộ ra khí chất sắc bén
Không hổ là nam phụ tề danh với nam chính trong tiểu thuyết, với nhan sắc như vậy, khó trách sao trong tiểu thuyết luôn có nữ sinh tiền phốc hậu kế vì anh.
Dư Thiến không khỏi liếc nhìn Giang Chính vài lần nữa.
Giang Chính phát hiện ra ánh mắt của cô, quay đầu lại, cười rạng rỡ nhìn cô, Dư Thiến đột nhiên cảm thấy mặt mình đỏ bừng.
Dư Thiến, à Dư Thiến, mặc dù Giang Chính mặc vest trông đẹp trai hơn một chút, nhưng cậu ấy mới mười tám tuổi! Kiếp trước cô là một chị gái 21 tuổi trưởng thành, sao có thể thèm thuồng vẻ đẹp của em trai được chứ!
Dư Thiến thầm hắt hủi trong lòng, ngẫm lại không biết có phải bản thân độc thân nhiều năm, giờ lại khát khao muốn nhiễm chỉ trai đẹp.
Dư Thiến lấy một miếng bánh ngọt lên như muốn che giấu điều gì và dừng việc nhìn Giang Chính.
Một bữa tiệc kéo dài đến mười giờ tối, đám người Dư Thiến và Lâm Niệm Niệm đã ở lại tới cuối cùng, những người hầu trong nhà đang bận dọn dẹp, Giang Chính đưa Dư Thiến và những người khác đến hồ bơi ở sân sau.
Bạch Khải Minh nhìn Giang Chính có vẻ tâm bất tại yên, anh hiếm có mà ân cần kiếm cớ đưa Lâm Niệm Niệm đến một nơi khác, lúc này chỉ còn lại Giang Chính và Dư Thiến bên hồ bơi.
Dư Thiến cảm thấy bầu không khí hiện tại có chút ngại ngùng, một nam một nữ ở một mình bên bể bơi, cứ như đang yêu đương vụng trộm, nghĩ đến yêu đương vụng trộm..
Dư Thiến thầm mắng mình là đồ không trong sạch.
"Tiểu Ngư Nhi.." Giang Chính giọng nói có chút trầm thấp, một tay đút vào túi quần, đầu ngón tay không nhịn được xoa liên tục.
Ánh trăng hôm nay khá tốt, tốt đến mức đặc biệt thích hợp để tỏ tình, nhưng lời đến bên miệng, Giang Chính lại không mở miệng được.
Nhìn vẻ mặt vừa lo lắng vừa ngây thơ của Dư Thiến, Giang Chính cảm thấy nếu bây giờ anh tỏ tình, anh thực sự sẽ là một con cầm thú.
Thôi đi thôi đi, vẫn là đợi đến khi cô ấy tròn mười tám tuổi, dù sao cũng chỉ có nửa năm.
"Tiểu Ngư Nhi, nhìn này..
anh dạy em bơi, em thấy sao?" Giang Chính lấy tay từ trong túi ra, ung dung ngồi trên ghế tựa, bộ đồ vest vốn chỉnh chu nhưng theo động tác thoải mái của anh mà lộ ra bộ áo màu xám bên trong
Nghe lời của Giang Chính, Dư Thiến đột nhiên cảm thấy có chút mất mác, sau đó theo thói quen đáp: "Ai muốn anh dạy tôi, tôi không muốn học bơi."
"Nếu không học bơi, sẽ giống như lần trước chờ người cứu khi té xuống nước sao?"
"Đó là một tai nạn!" Dư Thiến không muốn nhớ lại lịch sử đen tối này.
"Một lần tai nạn thì đến đồn cảnh sát, thêm mấy lần, sợ rằng em bị đưa đến âm phủ đấy."
Dư Thiến ngứa răng khi bị Giang Chính chế nhạo.
Nhưng dưới kiểu đối đầu lẫn nhau này, tâm trọng cô bất giác trở nên vui vẻ hơn.
Cho đến khi Bạch Khải Minh và Lâm Niệm Niệm đi qua, Dư Thiến mới đứng dậy định cáo từ về nhà.
Giang Chính tiễn bọn họ tới cửa, Dư Thiến đứng ở ngoài cửa, nhìn Giang Chính dựa vào cửa, rất trịnh trọng nói: "Giang Chính, tôi chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Trong mắt mang theo ý cười, Giang Chính nhìn cô nói: "Ừm, anh rất vui."
- -
Dư Thiến cuối cùng cũng đợi được giấy báo nhập học.
Sau khi Vương Huệ biết Dư Thiến trúng tuyển vào Đại học Bắc Kinh, cả người bà đều không tin, bây giờ nhìn thấy giấy nhập học, cả người bà lập tức yên tâm.
Bà nóng lòng muốn khoe rằng cả thế giới đều biết rằng con gái mình đã được nhận vào Đại học Bắc Kinh.
"Thiến Thiến, từ khi nhận được thông báo, con không phải nên về quê thăm ông bà nội sao?"
Vương Huệ nhìn Dư Thiến với nụ cười trên môi.
Khi nghe tới từ quê nhà, nhịp tim cô chậm lại một nhịp, tờ giấy báo trên tay đã không còn thơm nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Dư Thiến, Vương Huệ có chút khó hiểu, tại sao Dư Thiến từ nhỏ đã rất phản cảm với quê hương.
"Mẹ, con không đi được không? Về phía ông bà nộim có có thể video call với họ, không cần phải về một chuyến đâu."
Khi nói đến quê hương của mình, Dư Thiến cảm thấy hơi hụt hẫng.
"Ây, đứa nhỏ này." Vương Hồi cay đắng thuyết phục: "Ông bà nhớ con, trước giao thừa con nên về một lần.
Hiện tại con đã trúng tuyển vào một trường đại học tốt, con nên trở về báo tin vui cho ông bà của con chứ, ;oại chuyện này nói trước mặt với nói qua điện thoại sao giống nhau được?"
Đối với ông bà của Dư Thiến, Vương Huệ luôn biết ơn.
Khi bà mất chồng và muốn bắt đầu kinh doanh riêng, ông bà của Dư Thiến đã đề nghị giúp bà chăm sóc con gái.
Sau đó, bà đưa Dư Thiến đến sống bên cạnh, ông bà nội của Dư Thiến cũng không phản đối, kể cả cuộc hôn nhân thứ hai của bà bây giờ, ông bà của Dư Thiến cũng nhờ em chồng bà gửi cho bà một phong bao đỏ.
Đạo lí này Dư Thiến đều