Dư Thiến mặc một chiếc váy trắng, với mái tóc dài ngang vai xõa ra sau, trên tay cầm một vài cuốn sách, dường như đang đi lang thang trong khuôn viên trường.
Khoé miệng cô nở nụ cười, trông có vẻ ngây thơ và lãng mạn lạ thường, khi nhìn thấy một tên cặn bã xuất hiện trong phạm vi trăm mét trước mặt, nụ cười của cô càng mở rộng.
Bộ trang phục này là do cô bắt chước Vương Gia Gia, tên cặn bã này đặc biệt thích những cô gái ăn mặc ngây thơ.
Sắp tới rồi sắp tới rồi! Dư Thiến giữ chặt cuốn sách, không chịu được ý muốn lao lên định đá cho anh ta một cái.
Khi đi ngang qua Trương Nhất Phàm, anh đã "vô tình" làm bong gân chân, và sau đó "vô tình" đập mạnh cuốn sách trên tay vào người anh ta.
"Xịt." Khuôn mặt của Trương Nhất Phàm bị góc sách đập vào, không khỏi hít thở sau.
"Xin lỗi thật xin lỗi, cậu không sao chứ?" Dư Thiến hoảng sợ nhìn anh, vẻ mặt đầy áy náy.
Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị tức giận nhìn thấy bộ dạng của Dư Thiến, lập tức nở một nụ cười dịu dàng, giọng nói cũng sảng khoái: "Mình không sao, nhưng là bạn học đây, chân cậu không sao chứ, cậu có cần mình đưa đi phòng y tế không?"
Hơ hơ.
Nhìn thấy tên cặn bã đã cắn câu, Dư Thiến chế nhạo.
Sau đó, acô nở một nụ cười ngượng ngùng và nói, "Mình không sao, mình thực sự xin lỗi."
Nhìn thấy Dư Thiến ngồi xổm dưới đất nhặt sách, Trương Nhất Phàm cũng ngồi xổm xuống giúp cô nhặt, anh còn tỉ mỉ lấy giấy ra rất cẩn thận lau sạch sách.
Trong khi vẫn đang nhặt sách, Trương Nhất Phàm bắt đầu trò chuyện: "Bạn học, cậu đến từ khoa nào?"
Dư Thiến: "Khoa triết học."
Trương Nhất Phàm: "Khoa triết học? Thảo nào tính khí của cậu khác lạ như vậy.
Ấn tượng đầu tiên cho người ta cảm giác rất yên bình, làm người ta không thể không bị cậu cuốn hút."
Dư Thiến: "..."
Nhịn lại, không được nôn!
Dư Thiến giả vờ ngại ngùng và cúi đầu không nói.
Trương Nhất Phàm tiếp tục nỗ lực: "Bạn học, chúng ta có thể kết bạn Wechat không? Nhìn cậu, mình cảm thấy tim mình đập loạn nhịp.
Mình có thể có vinh dự này được làm bạn của cậu không?"
Trương