Các bạn cùng phòng của Giang Chính nhìn nhau, sau đó bắt đầu tưng bốc anh đủ kiểu.
"Anh Giang của chúng ta làm sao có thể già được? Rõ ràng là phong hoa chính mậu, khí phách vô cùng."
"Đúng, đúng, gương mặt của anh Giang rõ ràng là thiếu niên mà, làm sao có thể già được?"
* * *
Giang Chính càng nghe càng không hài lòng, đưa tay sờ sờ mặt của bản thân, nghĩ cách làm cho mình nhìn vào thành thục hơn.
* * *
Kể từ khi Giang Chính nói hết ra, Dư Thiến cảm thấy hai người cư xử với nhau cứ lạ lạ.
Giống như bây giờ, bốn người bọn họ cùng nhau ăn cơm, rõ ràng giống như hồi cấp ba, nhưng Dư Thiến chỉ cảm thấy sự hiện diện của Giang Chính ở phía đối diện quá mạnh đến mất cô phất lờ cảLâm Niệm Niệm bên cạnh.
Cả bữa ăn cô đều tâm bất tại yên, thậm chí không biết Lâm Niệm Niệm và Bạch Khải Minh đã rời đi lúc nào, khi cô hoàn hồn lại thì chỉ còn lại Giang Chính ở bên cạnh cô.
"Tiểu Ngư Nhi, đến đây anh cho em xem một thứ này." Giang Chính trở lại bộ dạng phóng túng trước đây.
Dư Thiến có chút lúng túng mà ngơ ra tại chỗ, Giang Chính nhíu mày kéo cô lại gần, đưa điện thoại cho cô.
"Cái gì?" Dư Thiến lẩm bẩm, sau đó nhìn vào điện thoại của anh.
Điều đập vào mắt cô là một bức ảnh thân mật của Trương Nhất Phàm và một cô gái mặc quân phục huấn luyện.
Dư Thiến: "!"
Cô tưởng rằng mới vào đại học được hơn nửa tháng, tên tra nam kia hẳn là còn chưa ra tay, chưa từng nghĩ rằng hắn không chỉ sớm đã ra tay, mà là ba người!
Dư Thiến tức giận đến mức vũ trụ sắp nổ tung, ngón tay trượt nhanh.
Giang Chính đang nói về kết quả điều tra của mình: "Anh đã nhờ người đến trường trung học của anh ta để kiểm tra, tên cặn bã này là một kẻ thường phạm rồi."
"Khi anh ta học cao nhị thì anh ta đã bị trường học bắt về vụ tảo luyến (tảo luyến ý chỉ yêu đương khi còn quá nhỏ, thường nói những người dưới 18t và đang học trung học), kết quả cô gái đó thì nói là Trương Nhất Phàm theo đuổi cô ấy, cô ấy không có đồng ý.
Cuối cùng nhà trường vì thành tích học tập tốt của Trương Nhất Phàm, vấn đề này đã bị xứ lí nhẹ."
"Nhưng sau đó Trương Nhất Phàm bắt đầu báo thù, khi anh ta cao tam, đã đuổi theo hai nữ sinh cùng một lúc, vụ này ở trường họ cũng đã gây ra khá nhiều phiền phức, sau đó, một cô gái đã bị đuổi học, nhưng Trương Nhất Phàm thì đó giờ không bị ảnh hưởng gì cả."
Lúc này Dư Thiến cũng lật đến mặt cuối cùng, và nhìn thấy đối tượng tảo luyến của Trương Nhất Phàm, trông rất ngây thơ.
Dù biết lý do nhưng điều đó không làm Dư Thiến bớt tức giận một chút nào.
Nợ của ai thì kiếm người trả, công kích bừa bãi càn quét diện rộng như vậy không phải là cặn bã sao.
Theo tốc độ phạm tội của tên tra nam này, cô thậm chí không thể ngờ rằng kiếp trước Vương Gia Gia đã là nạn nhân thứ mấy rồi.
"Tiểu Ngư Nhi, em muốn làm gì với những thứ này?" Giang Chính tỏ vẻ thoải mái.
Khi biết được thông tin này ngày hôm qua, anh cũng sửng sốt, người đàn ông này không khác gì nỗi sỉ nhục của đàn ông.
Nhưng không thể phủ nhận rằng anh thực sự an tâm, Dư Thiến không thể yêu một tên cặn bã như vậy được.
"Xử lý như thế nào? Đương nhiên là tung lên mạng xã hội nhà trường dùm anh ta, em coi hắn từ nay về sao còn làm sao đi dụ dỗ cô gái khác." Dư Thiến lúc này hận không thể đánh anh ta một trận.
Nghe được lời của Dư Thiến, Giang Chính càng cười vui vẻ, "Chuyện này cứ giao cho anh, em cứ chờ xem kết quả."
Anh nói xong liền lấy điện thoại ra, không cho Dư Thiến cơ hội tự mình động thủ.
Dư Thiến hơi tò mò về cách Giang Chính thao tác, sau khi kiên nhẫn chờ đợi một ngày, Giang Chính đã gửi cho cô một đường link.
Dư Thiến bấm vào, tiêu đề rất bắt mắt [Theo tra nam học cách tán gái, ba ngàn hậu cung không phải là mơ]
Tiếp tục cuộn xuống bài đăng kể chi tiết lịch sử tình ái hào hùng của Trương Nhất Phàm và đính kèm những bức ảnh, Giang Chính còn tốt bụng che mặt những cô gái lại, chỉ có điều khuôn mặt của Trương Nhất Phàm được phóng to rất rõ ràng.
Đó là ai, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể