Mặc dù trong lòng không vui, nhưng nhìn thỏi son trên tay Dư Thiến, anh vẫn tiếp tục giới thiệu: "Cái đó do đám người Ngô Kỳ chọn."
Nói xong, Giang Chính lại thì thào nói: "Hai cây kia không đẹp chút nào, rõ ràng cây anh chọn là đẹp nhất."
Khi Dư Thiến nghe thấy tên bạn cùng phòng của anh, trong não cô đột nhiên hiện ra hình ảnh các nam sinh to lớn đứng trước quầy bán son môi lựa lựa chọn chọn, phải làm sao, cô cư nhiên cảm thấy có chút đáng yêu.
Nở nụ cười trên môi, Dư Thiến mở thỏi son ra, đúng là thẩm mỹ của con trai.
Dư Thiến nhìn vào màu đỏ chói lọi này, có thể hoàn toàn hình dung ra hiệu quả khi thoa lên môi.
Giang Chính nhìn một cái anh chọn, và cái các bạn cùng phòng chọn đều bị từ chối, anh nhanh chóng cầm chiếc cuối cùng lên, nói: "Cái này do nhân viên bán hàng tại quầy chọn cho anh."
Cây này còn không thích nữa, thì món quà Nguyên Đán của anh chẳng phải là thất bại sao.
Khi Dư Thiến nghe là cây mà nhân viên bán hàng chọn, cô đã có một chút kỳ vọng cho thỏi son cuối cùng.
Mở nắp và xoay nhẹ.
Đó là màu đỏ đậu sa.
Quả nhiên a, vẫn là con gái mới hiểu con gái nhất, khi nãy là cô suy nghĩ hẹp hòi rồi.
Nhìn thấy Dư Thiến cuối cùng cũng hài lòng, Giang Chính thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn màu đỏ sậm kia, anh cảm thấy cây đó còn xấu hơn cây đám người Ngô Kỳ chọn, ánh mắt của Dư Thiến thật sự rất tệ.
"Tiểu Ngư Nhi, nếu em thích cái này, thì hãy thử nó đi.
Anh hình như chỉ thấy em tô son vào ngày sinh nhật của anh."
Giang Chính nhìn Dư Thiến với ánh mắt rực lửa.
Dư Thiến hơi rối, hôm nay đi ra ngoài cô đã bôi mỹ phẩm dưỡng da, không trang điểm gì, cũng không dưỡng môi, nếu son lên không đều thì sẽ như thế nào.
Nhưng nhìn Giang Chính với vẻ mặt mong đợi, Dư Thiến vẫn lấy khăn giấy ướt ra lau môi.
Sau khi nhìn hai cây son còn lại trên bàn, Dư Thiến khựng lại, vẫn là lấy cây Giang Chính chọn lên, tô màu hồng nhẹ lên môi cô, trước sau đó tô lại lần nữa bằng màu đậu sa.
Dư Thiến lấy điện thoại ra, bật máy ảnh và cẩn thận tô màu.
Sau khi vẽ xong, Dư Thiến mím môi và hỏi Giang Chính có phần không chắc chắn, "Nhìn có đẹp không?"
Không chỉ đẹp, phải gọi là hút hồn người khác mới đúng.
Giang Chính nhìn chằm chằm vào môi Dư Thiến, hầu kết lên xuống chuyển động một cái.
Dư Thiến bị anh nhìn đến có chút không tự nhien, muốn nghiêng đầu qua.
Giang Chính đưa tay ra giữ khuôn mặt của Dư Thiến, ngăn cản không cho cô di chuyển, sau đó nghiêng người..
Dư Thiến cảm nhận được sự đụng chạm dưới môi, cả người cô cứng đờ trong giây lát, cô nhìn mái tóc đen mượt trước mặt, đồng tử tiếp tục giãn ra.
Quá trình này chỉ kéo dài trong hai giây, Giang Chính ngẩng đầu lên, mỉm cười rạng rỡ nhìn Dư Thiến đang ngơ ra.
Dư Thiến nhìn chằm chằm vào dấu môi rõ ràng trên khuôn mặt bên phải của Giang Chính, khuôn mặt của cô ngay lập tức đỏ lên.
Giang Chính, sao anh lại dám?
"Dấu môi này coi như là quà Nguyên Đán mà em tặng cho anh vậy" Giang Chính vươn tay chạm vào dấu môi trên má, ý cười trong mắt càng đậm.
Thật ra anh muốn hôn trực tiếp bằng miệng, nhưng đến giây cuối cùng, anh vẫn quay đầu lại.
Một ngày nào đó, anh sẽ để Dư Thiến chủ động hôn anh.
Dư Thiến bị sự trơ trẽn của Giang Chính làm cho đỏ mặt, cô quay đầu lại, lấy tay che mặt và hít một hơi thật sâu để trấn an tinh thần.
"Tiểu Ngư Nhi, hôm nay là ngày Nguyên Đán.
Nếu bây giờ anh tỏ tình, em có đồng ý không?" Giang Chính thì thầm vào tai Dư Thiến một cách mê hoặc.
Được thôi, lần này cả tai cô cũng đỏ lên.
Dư Thiến vặn vẹo thân thể, ủ rũ nói: "Em không đồng ý."
Đã nói là khi sinh nhật thì là khi sinh nhật, muốn dời lên sớm hơn, cửa cũng không có.
Giang Chính nhìn con rùa nhỏ nào đó cười khẽ, nhưng không có vạch trần ngoại cường trung can của cô.
- -
Cả hai đã dành cả buổi chiều trong thư viện.
Cuối cùng, Dư Thiến đã đói, Giang Chính đến nhà ăn với cô.
"Một lát em có kế hoạch gì không?"
Giang Chính hỏi Dư Thiến.
"Trở về ký túc xá ngủ."
Dư Thiến với vẻ mặt như đó là điều hiển