"Cũng được, nó ngon hơn căn tin trường mình trước đây." Dư Thiến đáp lại lời của Lâm Niệm Niệm.
Dư Thiến vẫn rất hài lòng với căn tin này, nguyên liệu đầy đủ, chế biến ngon, không chê vào đâu được, đúng là một căn tin lý tưởng của học sinh.
Thật tiếc vì học sinh trường này đã quen ăn những món sơn trân hải vị nên căn tin khổng lồ này chẳng đông đúc chút nào.
Lâm Niệm Niệm nhìn cách Dư Thiến.
Ăn một cách ngon lành, không khỏi bắt đầu ăn thức ăn của chính mình.
Khi nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Bạch Khải Minh hơi nhếch lên.
Anh thầm nghĩ trong lòng, hay là về sau cứ để Lâm Niệm Niệm ăn cơm chung với Dư Thiến.
Lâm Niệm Niệm là một cô gái rất kén ăn.
Mỗi khi ăn cơm, cô tuỳ tiện ăn chút rồi nói rằng cô đã no, cô không thích ăn thịt, chỉ có một thứ cô thích chính là đồ ngọt.
Mỗi lần muốn cô ấy ăn thêm, đều phải năn nỉ rất lâu.
Hôm nay ăn cùng Dư Thiến cô ấy lại ăn nhiều hơn so với trước đây, Bạch Khải Minh không ngừng suy nghĩ.
"A~no rồi."
Dư Thiến thở dài hài lòng sau khi uống hết canh.
Cô nhìn Lâm Niệm Niệm còn lại hơn một nửa đồ ăn, cô do dự một hồi, không khỏi hỏi: "Niệm Niệm, cậu ăn no rồi à?"
Rõ ràng bản thân đã ăn nhiều hơn bình thường, nhưng dưới ánh mắt tò mò của Dư Thiến, Lâm Niệm Niệm vẫn có chút ngượng ngùng, nhất là khi nhìn thấy đĩa cơm sạch sẽ không còn một cọng rau nào của Dư Thiến, thì cô càng khó mở lời.
Dư Thiến bây giờ đã có khái niệm rõ ràng đối với dạ dày của tiên nữ.
Trước đây Cô ăn cùng Tề Ngọc và các bạn cô, lượng ăn của mỗi người đều như nhau, người ăn ít nhất là Phương Diễm, nhưng Phương Diễm lần nào cũng ăn ít nhất một bát cơm, Lâm Niệm Niệm hẳn là nửa bát cơm nhỏ còn không tới.
"Có vẻ như sau này anh nên ăn chung với em Dư Thiến nhiều hơn, nhìn em ăn ngon miệng hơn đống đồ ăn này."
Giang Chính lau miệng, trên đĩa vẫn còn một ít rau, canh cũng chỉ uống có hai ngụm.
Dư Thiến:.
Tạm thời coi câu này như một lời khen vậy, nhưng mà..
"Không cần thiết, mình không cần mọi người để làm nổi bật lên khẩu phần ăn của mình" Dư Thiến từ chối chấp nhận sự thật rằng cô có thể ăn nhiều hơn cả người con trai cao 1, 8m.
"Đừng mà." Giang Chính chớp một đôi mắt đào hoa, cười nói: "Anh rất thích dùng bữa với em Dư Thiến à, phải không, Niệm Niệm."
"Uhm, nhìn Thiến Thiến ăn có vẻ như đồ ăn cũng trở nên thơm hơn." Lâm Niệm Niệm gật đầu, cố gắng chứng minh độ đáng tin cậy của câu nói này.
Dư Thiến nhìn hai người này không nói nên lời, đây là như coi cô ăn uống phát song để ăn cơm sao?
Nhưng..
"Bạn học Giang, anh đừng gọi tôi là em Dư Thiến được không."
Mỗi lần Dư Thiến nghe Giang Chính gọi cô như vậy, trên người cô nổi cả da gà.
"Nếu em muốn anh kêu tên nhũ danh của em vậy thì từ nay anh sẽ gọi em là Thiến Thiến." Giang Chính với bộ dạng trông rất dễ nói chuyện.
"..
Thật ra, tôi thích anh gọi tên đầy đủ của tôi hơn." Dư Thiến bị nghẹn khi nghe anh ta gọi cô Thiến Thiến.
Rõ ràng là người khác gọi đều rất bình thường, vậy tại sao qua miệng Giang Chính lại thay đổi như vậy?
"Khi nào thì em sẽ gọi anh là Chính ca ca, thì khi nào đó anh gọi em là Dư Thién."
Giang Chính nhướng mày nhìn Dư Thiến, như nói rằng em đòi hỏi thiệt nhiều.
Anh ấy nghĩ rằng biểu hiện của Yu Qian thực sự rất thú vị, thú vị đến mức anh ấy không thể không trêu chọc cô lần này đến lần khác được.
Chính ca ca, Dư Thiến cảm thấy buồn nôn.
Đây không phải là một bộ kịch Quỳnh Dao, ca ca muội muội gì ở đây
"Tuỳ ý anh vậy." Dư Thiến nhếch mép nhìn Giang Chính, không còn vướng bận câu hỏi này nữa.
Sau khi ăn xong, Lâm Niệm Niệm lại đưa Dư Thiến đi một vòng quanh trường.
Khi đi ngang qua siêu thị của trường, Dư Thiến bất giác đi vào và mua một gói lớn đồ ăn vặt, cô định để sẵn trong lớp, đây là thói quen cô đã hình thành từ lâu.
Vào buổi chiều, trước khi tiết học đầu tiên kết thúc, Dư Thiến đột nhiên cảm thấy bụng cô bị đau, nhìn đồng hồ thì thấy còn 10 phút nữa tiết học mới kết thúc.
Dư Thiến dùng sức xoa bụng, cố gắng giảm bớt cơn hỗn loạn trong ruột.
Khi giáo viên nói xong "Lớp học đã kết thúc." Dư Thiến cầm lấy khăn giấy và chạy ra khỏi lớp với tốc độ như khi tăng tốc về đích trong cuộc thi chạy 100 mét, tốc độ nhanh đến nỗi Lâm Niệm Niệm còn không kịp hoàn hồn.
Cảm ơn trời đất, cảm ơn các giáo viên trong ngôi trường này đã không bao giờ kéo dài tiết học.
Dư Thiến lao vào nhà vệ sinh, nét mặt cô ấy dần chuyển từ đau đớn sang thư thái.
"Đùng đùng đùng"
Dư Thiến sửng sốt trước tiếng gõ cửa, và sau đó cô nghe thấy một giọng nữ lanh lảnh bên cạnh.
"Chị em, giấy chị dùng thơm quá, cậu có cho mình xem là nhãn hiệu gì được không ạ?"
Dư Thiến: ? Đi vệ sinh cũng phải kiếm người nói chuyện người à?
Dư Thiến nhìn khăn giấy trong tay, là do nhà họ Bạch chuẩn bị, cô chưa từng thấy nhãn hiệu này bao giờ.
Cô cũng thích loại