Hác Mộc không cài nhạc chuông yêu thích cho điện thoại, tiếng chuông điện thoại của cậu là tiếng chuông hệ thống, âm thanh quen thuộc đến lạ, vang lên vô cùng đột ngột trong phòng ngủ im ắng.
Nhưng người nào đó vẫn chưa bắt máy.
Hác Mộc chết trân nhìn chằm chằm người đang quỳ một chân cạnh giường hướng về phía mình, cổ họng căng thẳng nuốt một cái.
Lộ Chiêu Hành cũng đang nhìn cậu, đôi mắt tối tăm.
Trên mặt hắn không có biểu hiện gì, nửa ngày cũng không hề di chuyển.
Bị tiếng chuông làm cho giật mình cũng không nhúc nhích, như thế lại càng khủng bố hơn!
Hác Mộc nhịn không được di chuyển chân.
Lộ Chiêu Hành bất ngờ nói: "Không nghe điện thoại hả?"
"Hả?" Hác Mộc chớp mắt mấy cái, "Nghe chứ."
Điều kiện tiên quyết là anh đừng có nhìn chằm chằm em như vậy!
Hác Mộc tỏ ra rất ngay thẳng.
Nhưng mà cuối cùng cũng không nghe máy, cậu cuối đầu nhìn màn hình điện thoại......!Trực tiếp cúp máy.
Lộ Chiêu Hành nghi hoặc: "Sao vậy?"
Hác Mộc lắc đầu: "Không có gì, số lạ, không muốn nghe."
"......"
Lộ Chiêu Hành cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn Hác Mộc một hồi, bỗng nhiên đưa tay, trước khi Hác Mộc vô thức lùi lại, nhẹ nhàng kéo ống quần cậu xuống, nhàn nhạt nói: "Sau này đừng mặc quần ngủ thế này, dễ bị cảm lạnh."
Hác Mộc: "......"
Trời thì nóng, không mặt quần ngủ như vậy chẳng lẽ mặc quần dài?
Cậu mờ mịt nói: "Cái này không phải anh mua sao?"
Lộ Chiêu Hành: "......"
Cho nên hắn tự làm tự chịu?
Không phân biệt quần ngắn hay quần dài với Hác Mộc nữa, Lộ Chiêu Hành thu lại chân đang quỳ sát mép giường, lập tức đi về phía nhà tắm.
Chờ hắn đi rồi, Hác Mộc nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại.
Người này làm ra hành động lớn như vậy, chỉ để kéo ống quần cho cậu?
Cậu cũng đưa tay kéo kéo, thầm nghĩ: Không phải cái quần này rất tốt sao?
Mặc thoải mái, cậu còn rất thích nữa.
Nhưng mà......!Hình như hơi rộng một chút.
"......"
Hác Mộc cuối cùng cũng hiểu được, ngay từ đầu lúc Lộ Chiêu Hành nhìn cậu, cũng không phải nhìn mặt cậu.
Nhìn lại tư thế không được tự nhiên của cậu bây giờ, lại nhớ về tầm mắt của Lộ Chiêu Hành lúc đó, trên mặt trắng nõn của Hác Mộc có chút đỏ.
Lúc cậu đang còn xấu hổ, điện thoại reo lên lần nữa.
Buổi sáng ngày hôm sau, trong một nhà hàng xa hoa ở trung tâm thành phố Lâm An, khi Hác Mộc đến, có người đã gọi cho cậu đồ uống, cậu một bên vừa uống vừa chờ người đối diện đưa đồ gì đó cho mình.
Người tối qua gọi cho cậu là một trong những nghệ sĩ dưới tay người đại diện của cậu, lúc trước có hợp tác vài lần, vậy nên có số điện thoại, lúc đầu cậu còn tưởng là người đại diện mà mình đã chặn thay đổi cách liên lạc với cậu, cho nên cậu mới không nghe, lần thứ hai thì bắt máy, mới biết xém nữa đánh nhầm quân bạn.
Người đối diện tên Diêu Dương, có quan hệ rất tốt với Hác Mộc, cũng bị người đại diện bóc lột vài năm, gần hai năm mới thoát ra được, muốn chuyển sang ăn máng khác của công ty giải trí khác.
Hôm nay anh đến gặp Hác Mộc, còn mang theo laptop, anh lấy trong túi ra cái USB cắm vào, sau khi thao tác gì đấy, đưa laptop đến trước mặt cậu.
"Chị Đặng dạo này có động tác lớn nhằm về phía cậu, tôi nói này sao cậu lại đắc tội chị ta vậy, làm mấy chuyện độc ác thế này, ngọc đẹp cũng bị cháy nát hết."
Trong USB là người đại diện Đặng Hân dựa vào mấy năm điều tra Hác Mộc soạn ra một ít tin xấu, trong số đó có những chuyện cô ta xúi giục cậu làm nhưng cậu không làm, nhưng một khi tư liệu này được cô ta tuôn ra, lấy thân phận người đại diện của Hác Mộc, nhất định sẽ tại sống to gió lớn trên mạng.
Diêu Dương nói: "Tôi nghe nói dạo này chị ta hay qua lại với Lâm Đông Tự của truyền thông Lâm Khả lắm, ông Lâm nhỏ còn tìm chị ta hỏi tình hình gần đây của cậu, bọn họ chắc chắn là đang hợp tác hại cậu, tuy chị ta đưa mấy thứ này ra phải trả giá không ít, nhưng tôi nghĩ Lâm Đông Tự cho chị ta thù lao cũng hậu hĩnh, chị ta ở công ty mấy năm, có được cậu là nổi tiếng, nhưng chị ta không nhận được ưu đãi gì trên người cậu, trước khi rời khỏi giới giải trí thì lợi dụng cậu để kiếm một bộn tiền, chị ta cũng không thiệt."
Hác Mộc một bên xem Đặng Hân tạo ra "búa đá" trên laptop, một bên nghe Diêu Dương phân tích, cuối cùng khẽ cười