Nghe Tiểu La nhắc nhở, Hác Mộc lúc này mới kịp nhận ra cảm giác quái lạ của mình từ đâu mà ra.
Đồ ăn trên bàn hôm nay, tuy không phải đồ gì cao cấp quý hiếm, nhưng tất cả là đều là đồ bồi bổ.
Bồi......!Bổ cho ai?
Cậu vô thức nghiêng đầu, nhìn về phía Lộ Chiêu Hành.
Khi Lộ Chiêu Hành nhìn đến đồ ăn sắc mặt đã không được tốt lắm, nhận ra ánh mắt Hác Mộc dừng ở trên người mình, sắc mặt lập tức đen xuống.
Hác Mộc:......
Không phải là thật đấy chứ?
Mặc dù cậu vẫn luôn còn nghi ngờ, nhưng tinh thần của Lộ Chiêu Hành mấy ngày nay rất tốt, hoàn toàn không nhận ra dánh vẻ bị ảnh hưởng.
Là cậu không được chu đáo lắm sao?
Hác Mộc dường như nhìn thấy trong lòng mình có kẻ tiểu nhân dang đưa tay ôm lấy ngực mình: cắn rứt lương tâm!
Quả nhiên phóng ra tin tức tố sẽ khiến cơ thể mệt mỏi!
Cậu liếc nhìn Tiểu La trách cứ.
Loại chuyện như vậy sao có thể nói thẳng ra như thế?
Trong lòng Hác Mộc đã tự động đem từ "hai người" của Tiểu La tắt tiếng.
Cậu cầm đũa lên trước, nhìn người nào đó đang im lặng nói: "Ăn cơm đi anh.
Em hơi đói bụng rồi."
"......"
Lộ Chiêu Hành nhìn cậu mội cái, giống như đã thỏa hiệp, ngồi xuống cầm chén, nhưng tốc độ rất chậm chạp.
Hác Mộc lén lút nhìn, gắp miếng thịt dê cho mình trước, mùi thơm nồng trong miệng, bên ngoài giòn bên trong mềm, mắt cậu sáng rực lên, gắp cho Lộ Chiêu Hành một miếng thịt lớn: "Món này ngon nè, anh ăn thử không?"
Ban đầu Lộ Chiêu Hành muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt lấp lánh của Hác Mộc, vẫn đưa chén nhận lấy.
Hắn vừa mới cắn một ngụm, hai mắt Hác Mộc sáng như sao: "Thấy sao anh?"
Lộ Chiêu Hành gật gật đầu.
Hác Mộc mừng rỡ: "Vậy anh ăn nhiều vào."
"......"
Cậu liên tục gắp đồ ăn cho Lộ Chiêu Hành, làm cho chén của Lộ Chiêu Hành xếp thành ngọn núi.
ngôn tình hay
Mặt của Lộ Chiêu Hành lúc xanh lúc trắng, lông mày hơi hơi nhíu lại: "Đồ ăn ngon lắm hả?"
Hác Mộc vội gật đầu không ngừng: "Ngon bá cháy luôn."
"......!Ngon hơn anh làm sao?"
"A......"
Đây là một vấn đề đáng để suy ngẫm.
Nói ngon hơn hắn nấu, cái này hình như có chút đả kích người ta.
Nhưng nói không ngon bằng hắn nấu, lỡ hắn không ăn thì sao đây?
Công bằng mà nói, mỗi người mỗi thế mạnh riêng, nhưng Lộ Chiêu Hành làm đồ ăn hợp với khẩu vị cậu hơn.
Hác Mộc suy nghĩ rồi nói: "Tất nhiên em thích ăn đồ anh làm, nhưng thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng được, đúng không anh?"
Lộ Chiêu Hành hơi nhướng mày, khóe miệng cũng âm thầm cong lên.
Bữa cơm hôm nay khá là yên tĩnh, lúc Bốn Chín lặng lẽ từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy vẻ mặt có vẻ bình thường của Lộ Chiêu Hành, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Yeah, kế hoạch tiến hành coi như thuận lợi.
Cậu ta ra vẻ bình tĩnh tự tin đến bàn ăn, mông còn chưa đặt xuống ghế, người đối diện bất ngờ lên tiếng: "Giữ lại đầu bếp hôm nay đi."
"......"
"Sáng sớm bảy giờ ngày mai vào đoàn phim, chuẩn bị bữa sáng cho em ấy." sắc mặt Lộ Chiêu Hành bình tĩnh nói.
Bốn Chín sửng sốt một chút, nhanh chóng phản ứng lại: "Dạ anh Lộ."
Lộ Chiêu Hành lại nói: "Anh ta biết pha rượu không?"
"Biết, anh Lộ muốn uống gì?"
Lộ Chiêu Hành tao nhã múc cho mình một chén canh, nhìn Bốn Chín nói: "Một ly Bloody Mary."
"......"
Cả người Bốn Chín cứng đờ, cái ghế trong phòng ăn đột nhiên có chút nóng bỏng mông.
Cậu ta nhanh chóng nhận sai: "Anh Lộ tôi sai rồi."
Lộ Chiêu Hành nói: "Sai chỗ nào?"
Bốn Chín:......
Tôi sai ở chỗ không nên bổ thận cho anh QAQ
Bốn Chín khổ tâm nói không nên lời, đưa mắt nhìn về phía Hác Mộc cầu xin.
Bé con tò mò Hác Mộc tất nhiên không hiểu ám chỉ của cậu ta, hỏi Lộ Chiêu Hành: "Hai người đang nói gì vậy?"
Không phải chỉ là một ly cocktail thôi hả? Sao lại sai rồi?
Lộ Chiêu Hành mặt không đổi sắc: "Bốn Chín thích uống, thưởng cho cậu ta."
Hác Mộc lại nhìn về phía Bốn Chín.
Đứa bé đang lắc đầu như bổ củi
Bạn học Bốn Chín có hai thứ ghét nhất trần đời, cà chua và vodka.
Mà cocktail Bloody Mary hoàn toàn có đủ hết hai thứ đó.
Hác Mộc suy nghĩ một chút, đại khái cũng hiểu được tình huống hiện tại, cậu nhìn Lộ Chiêu Hành một cái, lại quay đầu về nhìn Bốn Chín với cái nhìn lực bất tòng tâm.
Có một số điều kiêng kị của cánh mày râu không thể nhắc đến được, Bốn Chín chuẩn bị một bàn lớn đầy