Xưa nay Hác Mộc không biết rằng cảm giác xấu hổ của con người không có giới hạn.
Bị Lộ Chiêu Hành bế vào phòng ngủ, cậu vẫn còn duy trì lý trí của mình.
Bị áp đảo trên giường êm ái, cậu còn có thể xuất thần nhìn sắc đẹp của Lộ Chiêu Hành lúc động tình.
Sau khi bị cởi hết quần áo, da cậu đỏ như trái cà chua, tay cũng run run cởi quần cho Lộ Chiêu Hành.
Tay của cậu bị Lộ Chiêu Hành nắm chặt, năm ngón tay luồn vào khe hở giữa những ngón tay cậu, nhẹ nhàng nhào nặn.
Lòng bàn tay hắn không mịn màng, có thể nói là thô ráp.
Tại tay phải vị trí ngón út của hắn, chiếc nhẫn thường xuyên được đeo lên đã tháo xuống, cậu mơ hồ cảm thấy ngón út của hắn với những ngón tay bình thường không giống nhau lắm.
Cậu muốn mở miệng hỏi, nụ hôn nóng rực đã rơi xuống.
Cậu bị Lộ Chiêu Hành hôn, cũng cố gắng hôn đáp trả.
Trực giác nói với cậu, quan hệ của cậu và Lộ Chiêu Hành tiến triển hơi nhanh, mặc dù bọn họ sớm sớm chiều chiều sống chung với nhau, nhưng chân chính quen thuộc cũng chưa đến hai tháng.
Cậu cũng không biết nhiều về Lộ Chiêu Hành, không nên dễ dãi đem mình giao ra như vậy.
Nhưng lý trí lại nói với cậu, Lộ Chiêu Hành đáng giá để cậu làm như vậy.
Cậu thích Lộ Chiêu Hành, thích hắn dịu dàng quan tâm, thích hắn cẩn thận che chở, càng thích hắn đối với mình thiên vị cưng chiều trắng trợn.
Thiết lập ở thế giới kỳ lạ này, cậu cần Lộ Chiêu Hành, Lộ Chiêu Hành cũng cần cậu, AO phải sống phụ thuộc vào nhau, bọn họ còn có thể tìm hiểu để hiểu rõ về nhau hơn, đã quyết định sống cùng nhau, loại việc này làm sớm hay làm muộn cũng không quá khác biệt.
Bọn họ khát vọng lẫn nhau như vậy, cũng không cần làm khổ mình.
Hác Mộc bị buộc trầm luân lần nữa, đợi đến lúc kết thúc, ngay cả sức động đậy ngón tay cũng không có.
Lộ Chiêu Hành bế cậu vào phòng tắm, tắm rửa cơ thể cả hai lần nữa, lại đổi ga giường, mới bế Hác Mộc từ trong phòng tắm ra, để lên trên giường sạch sẽ thoải mái.
Vất vả mấy giờ, Lộ Chiêu Hành lại không có buồn ngủ chút nào.
Hắn nhìn về người đã ngủ say sưa, bàn tay che giấu trong chăn không an phận, hắn lướt qua từng dấu vết mình để lại, dục vọng vừa ngủ lại bắt đầu ngo ngoe muốn tỉnh.
Hác Mộc đem Hác Mộc ôm vào trong lòng, cảm nhận sự ấm áp của cậu, trong lòng suy nghĩ, người hắn yêu cuối cùng cũng chân chân chính chính thuộc về hắn.
Cảm giác hạnh phúc khi triệt để có được Hác Mộc tác dụng hơn so với thuốc ức chế tốt nhất.
Lộ Chiêu Hành ôm chặt lấy bảo vật quý giá mà mình vất vả mới lấy được, người mùi hoa quế nhạn nhạt trên người Hác Mộc, thỏa mãn ngủ mất.
Mưa to bên ngoài đã ngừng, thỉnh thoảng sẽ có những hạt nước mưa tích tụ trên nóc nhà thuận mái hiên rơi xuống đất, phát ra âm thanh tí ta tí tách rất nhỏ, cùng với tiếng hít thở nhè nhẹ đều đều trong phòng, thật sự là năm tháng tĩnh lặng*.
* Nôm na là cuộc sống tươi đẹp, năm tháng trôi qua bình yên vui vẻ.
Hác Mộc tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Vốn dĩ cậu không muốn tỉnh, là Lộ Chiêu Hành lo lắng cậu đói bụng, "cưỡng chế" đánh thức cậu.
Ký ức xúc động hôm qua giống như nước, ào ạt chảy vào đầu, Hác Mộc vừa mở mắt ra nhìn thấy Lộ Chiêu Hành, mặt không nhịn được đỏ lên.
"Còn khó chịu sao?"
Giọng nói của hắn mang theo sự dịu dàng say lòng người, khiến người ta muốn giận cũng không tìm được cái cớ để giận.
Hác Mộc miễn cưỡng nhúc nhích, vừa mới chống nửa người lên, lập tức không nhịn được nhíu mày.
Toàn thân đau đớn không chịu nổi, nhất là eo và mông!
Xương cốt giống như vỡ ra thành từng mảnh, nhất là eo và hông!
Vén một góc chăn đắp trên người, lộ ra tội chứng hôm qua Lộ Chiêu Hành khi dễ cậu, nhất là xương quai xanh!
Thậm chí cậu nhớ không nhầm, còn có giữa hai chân, thảm trạng cũng không khác là bao.
Hác Mộc yếu ớt trừng mắt nhìn Lộ Chiêu Hành.
Đối với tội chứng cậu tố cáo, lúc sáng nay tỉnh lại, Lộ Chiêu Hành đã thưởng thức qua.
Hắn mỉm cười đến gần, ngồi xuống ở đầu giường, hắn buông bát cháo hải sản mới nấu trước, đỡ Hác Mộc ngồi dậy, đang chuẩn bị tìm gối để cậu dựa vào, Hác Mộc lại cự tuyệt, nhỏ giọng lầm bầm: "Dựa vào gối không thoải mái."
Lộ Chiêu Hành giật mình, lập tức hiểu ý ngồi lại gần để cậu nhích vào lòng mình.
Được tin tức tố của hắn bao bọc, Hác Mộc dựa vào lòng hắn yên tĩnh lại.
Từ hôm qua kết thúc cho đến bây giờ đã ròng rã một đêm, trong cái nóng trong cơ thể cậu giống như vẫn không chịu rút xuống, khó chịu không nói ra được, cậu chỉ có thể dựa vào trong lòng Lộ Chiêu Hành mới cảm thấy dễ chịu một chút.
"Đói bụng chưa? Ăn chút gì không?"
Hác Mộc ngửi thấy mùi cháo hải sản thơm phức, hơi hơi thèm ăn gật đầu.
Lộ Chiêu Hành bưng cháo đặt trên tủ đầu giường lên, múc một muỗng đưa đến bên miệng Hác Mộc.
Rõ ràng cậu thích ăn cháo nhất, Hác Mộc ăn hai muỗng đã cảm thấy no, lúc một muỗng cháo nhiệt độ thích hợp đưa đến, Hác Mộc chần chừ một lúc, lắc đầu.
Cậu không ăn nổi.
Lộ Chiêu Hành có hơi lo lắng nhìn cậu.
Lúc đầu Hác Mộc muốn nói mình không sao, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Lộ Chiêu Hành, cậu đột nhiên trở nên mềm yếu, đặt đầu lên vai Lộ Chiêu Hành, thành thực nói: "Khó chịu."
Lúc nằm còn đỡ, đột ngột ngồi dậy như thế, chỉ một lúc sau thì mệt mỏi, đầu óc choáng váng, thèm ăn cũng mất.
Cậu đột nhiên tựa đầu vào, nhiệt độ trên trán khiến Lộ Chiêu Hành có chút nóng lên.
"......!Em sốt rồi?"
Lộ Chiêu Hành đẩy nhẹ cậu ra, đưa tay đặt lên trán cậu, chân mày lập tức chau lại.
"Chúng ta đến bệnh viện."
Hắn nói xong thì muốn vén chăn bế người lên, Hác Mộc bị hắn dọa sợ hết hồn, hốt hoảng kéo chăn từ trong tay hắn lại: "Không, không đi bệnh viện."
"......"
Lúc hai người họ giằng co qua lại, chăn trượt từ trước ngực Hác Mộc xuống eo, để lộ ra dấu đỏ loang lổ đầy người.
Lộ Chiêu Hành lập tức nóng lên, cũng do dự.
Như vậy thật sự cũng không thích hợp đi bệnh viện.
Hắn suy nghĩ một chút nói: "Anh gọi bác sĩ gia đình đến."
Động tác cầm điện thoại cũng bị Hác Mộc ngăn lại.
Gọi bác sĩ gia đình với đến bệnh viện khác nhau chỗ nào? Cũng không phải cũng bị nhìn hết sạch à?
Khụ! Cũng không đến mức nhìn hết sạch, nhưng dưới con mắt tinh tường của bác sĩ, chỉ cần nhìn cổ thôi đã biết toàn bộ quá trình đấy được không?
Hác Mộc nói: "Em không sao, không cần đi bệnh viện."
Lộ Chiêu Hành lo lắng nói: "Nhưng em sốt......"
"Vì sao em sốt trong lòng anh còn không hiểu nữa à?"
"......"
"Hôm qua đã nói anh đừng làm nữa, em buồn ngủ lắm rồi mà anh còn......!Quên đi, vốn là em chủ động trước, không trách anh."
"......"
Hác Mộc nhịn không được nói linh tinh mấy câu, nghĩ lại hình như vấn đề ở chính mình, không nói nữa.
Mặc dù hôm qua cậu mơ mơ màng màng không nhớ đầy đủ, nhưng vừa mới bắt đầu Lộ Chiêu Hành cũng chuẩn bị xuất ra ngoài, mà cậu lại......!Lại......
Nghĩ đi nghĩ lại càng đỏ mặt.
Đều tại cơ thể Omega quá phóng đãng, còn......!Còn ra nước.
Đó......
Hôm qua cậu đã như vậy, cũng không thể yêu cầu người bị cậu trêu chọc dừng lại giữa đường đúng không?
Đây không phải là ép người sống nín thở chết sao!
Nhưng mà cậu vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Nghiêm túc suy nghĩ một lát, Hác Mộc quay đầu nhìn Lộ Chiêu Hành nói:"Hôm qua anh......!Có thắt nút sao?"
"......"
Lộ Chiêu Hành