Quay về quê nhà (2)
Edit: Meg
Sau khi đã bình tĩnh lại, bấy giờ Ninh Hoàn mới nghĩ cách xem nên giải quyết mọi chuyện như thế nào.
Lộc Minh Cư là nơi ở bên ngoài của y, tuy rằng Ninh phủ nguy nga tráng lệ, song trong nhà vẫn có lão tổ tông và mẫu thân ngày ngày quản thúc, đâm ra Ninh Hoàn cũng không thích suốt ngày ở phủ, một tháng phải có phân nửa thời gian là y đến Lộc Minh Cư.
Ninh Hoàn nói với lão tổ tông: “Nội à, con vẫn hay tới ở Lộc Minh Cư, vậy mà giờ mẫu thân đã tịch biên nơi đó rồi, còn không cho con ra khỏi phủ suốt một năm tới nữa, nội có thể giúp con nói với mẫu thân một chút, để con dọn qua đấy được không?”
Lão tổ tông cười tủm tỉm dùng trà: “Mẫu thân con làm không sai, nhóc con như con suốt ngày túm tụm chơi đùa với người khác thì còn ra thể thống gì? Mấy Hoàng tử kia đều là đám trẻ hư, con đừng suốt ngày lêu lổng với chúng nữa, ngoan ngoãn ở trong phủ đi.”
Ninh Hoàn bất đắc dĩ: “Con không có tụ tập với bọn họ.”
Y chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh mà thôi, sai vặt trong Ninh phủ đều nghe lệnh của mẫu thân y, y có gió thổi cỏ lay gì là đều sẽ truyền đến tai nàng, nếu mà trưa hôm đó y ăn ít hơn bình thường vài miếng cơm thôi, là mẫu thân y có thể lập tức sai người mang đồ bổ qua cho y luôn.
Dù sao thì Ninh Hoàn cũng không phải mấy nhóc con nữa, dưới sự cưng chiều cùng quản thúc từ phía người thân như thế, y cũng khó mà không phản nghịch một chút.
Ninh Hoàn có nói gì lão tổ tông cũng không mềm lòng, bà chống gậy kéo Ninh Hoàn đi xem pho tượng Bồ Tát mà bà vừa mới thỉnh được, Ninh Hoàn theo bà vái mấy cái, lại cùng bà dùng bữa tối xong mới được thả về.
Lão tổ tông yêu thương cháu trai, vẫn luôn gắp thức ăn vào bát y không ngừng nghỉ, bà nói: “Con gầy quá rồi, mau mau ăn nhiều thêm một chút, lúc tam ca con bằng tuổi con cũng đã cao hơn con cả khúc rồi đấy.
Dạng Nhi của nội cũng tới tuổi thành hôn rồi, con có ưng ý cô nương nhà ai chưa? Hai hôm trước nội có gặp được nữ nhi nhà Lý ngự sử, thoạt nhìn rất tốt, vừa đoan trang vừa biết lễ nghĩa, còn có vẻ rất thông tuệ.”
Nét cười trên mặt Ninh Hoàn khựng lại.
Y chỉ vừa mới tỉnh dậy, mặc dù y cũng không biết rốt cục những chuyện kia có xảy ra thật hay không, hay chỉ là một giấc mộng Hoàng Lương của y, song giờ đây y thật sự không muốn liên quan gì đến tình yêu nữa.
“Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa nội.” Ninh Hoàn đáp, “Con có suy tính riêng của con, chi bằng nội giục tứ ca thì hơn, huynh ấy còn lớn hơn con mấy tuổi.”
Lão tổ tông cười: “Nội chỉ nghĩ đến con thôi, có ai mà không biết nội thương Dạng Nhi nhất chứ? Chuyện gì cũng phải suy xét đến con đầu tiên.
Nếu con không thích cô nương nào, thế công tử nhà khác thì sao? Nội vừa mới biết được vài vị công tử ôn hòa hiểu lễ nghĩa lắm, không chỉ có tài mà ngoại hình cũng ưa nhìn, chắc chắn con sẽ thích, ở chung với nhau còn có cùng đề tài mà nói chuyện.”
Ninh Hoàn vội vàng qua loa lấy lệ với bà để đẩy chuyện này đi.
Đến khi y rời khỏi viện của lão tổ tông, bấy giờ trời cũng đã về khuya, lúc y đi chỉ khoác trên người chiếc áo choàng mỏng, khi về rồi lại được bà đổi thành chiếc áo choàng lông cáo màu đen tuyền.
Bữa tối y ăn khá nhiều, đến lúc về còn phải khoác trên người y phục nặng nề như vậy, đâm ra đi được chốc lát đã đổ mồ hôi.
Nhóm sai vặt đang đi trước y để rọi đèn, còn chưa kịp đến cửa viện của y, Ninh Hoàn cũng đã nhìn thấy một nam tử tuấn tú đang đứng phía đằng xa.
Bao nhiêu năm qua y vẫn luôn rất nhớ người thân — Song điều kiện tiên quyết phải là y đã thật sự trải qua bao nhiêu năm ấy.
Thứ gọi là thời gian mà y từng cho rằng rất đỗi bình thường kia, nay lại khiến y có cảm giác vô cùng quý giá, giờ đây y được gặp lại mẫu thân, bà nội và hai vị huynh trưởng, dù cho vẫn còn phụ thân và những huynh đệ khác Ninh Hoàn chưa thấy được, song y cũng đã cảm thấy mỹ mãn.
Ninh Hoàn chắp tay: “Nhị ca.”
Nhị gia cười: “Năm ngoái khi ta hồi kinh, đệ vẫn còn chưa cao được như vậy, nay đúng là lớn thật rồi, tính tình cũng trầm ổn hơn, nhị ca có việc muốn nhờ vả đệ, rất mong đệ có thể đồng ý.”
Ninh Hoàn gật đầu: “Nhị ca cứ nói.”
“Thời gian tới là dịp Khang Vương Triệu Ngọc tiến cung chúc thọ Thái hậu, cả Hoàng Thượng lẫn Thái hậu đều rất cưng chiều vị này, hắn cũng vì thế mà cực kỳ kiêu căng ngạo mạn, còn dám to gan mơ ước ngôi vị Hoàng đế.” Giọng nói của Nhị gia ẩn chứa chút lạnh lẽo, “Hắn lén nuôi mấy vạn binh mã, lại tàng trữ của riêng, tăng thuế cho dân, Ninh gia chúng ta tuyệt đối không thể tha cho người này.
Nhị ca đã chuẩn bị tấu sớ về hắn để dâng lên cho Hoàng thượng.”
Ninh Hoàn đã từng nghe danh vị Khang Vương Triệu Ngọc này, hắn là đệ đệ đồng mẫu với Hoàng thượng, tuổi tuy nhỏ lại được ngàn vạn sủng ái, song y vốn vẫn cho rằng hắn đang an phận ở đất phong làm một tên thổ Hoàng đế, không ngờ đối phương lại còn nuôi tham vọng đến mức độ này.
“Lần này hắn vào kinh, dĩ nhiên sẽ tìm dịp tới Ninh phủ, ta không tiện gặp hắn cho lắm, mà lão tam cũng từng xích mích với Triệu Ngọc, có gặp e là cũng chỉ có ẩu đả, lão tổ tông lại không hiểu biết nhiều những việc này, ta sợ người sẽ vô tình đồng ý giúp đỡ hắn.” Nhị gia nói tiếp, “Nếu hắn tới bái phỏng, nhóm hạ nhân lại không ngăn cản được, đến lúc đó đệ hãy ra đón tiếp hắn, đối phó vài câu qua loa để mời hắn về là được.”
Thường ngày Ninh Hoàn vẫn luôn không quan tâm mấy chuyện này, chỉ cần liên quan đến triều chính là y sẽ chẳng có hứng thú.
Y mỉm cười: “Nhị ca, muốn mời được ta rời núi thì cũng phải trả thù lao hậu hĩnh, huynh bảo mẫu thân trả Lộc Minh Cư cho ta đi.”
Nhị gia gõ mạnh lên trán y mấy cái: “Xem đệ kìa, chuyện này thì ta không dám đâu, vừa quay đi đệ lại ngất xỉu chập nữa thì chẳng phải mẫu thân sẽ tính sổ lên đầu ta à, nàng có bao giờ tha cho ai đâu.
Ta chỉ tiết lộ tin này cho đệ coi như là điều kiện trao đổi thôi, mấy ngày nay lão tổ tông đang cho mời các công tử trẻ tuổi tới phủ uống trà, song cái uống trà cũng chỉ là vỏ ngoài thôi, chứ thực tế là bà đang tuyển người cho đệ đấy.”
Ninh Hoàn xoa xoa vùng giữa mày: “…”
Nhị gia lại nói: “Nội nói đệ không thích cô nương, cũng nghĩ đệ sẽ ưng ý các công tử cao lớn tuấn tú hơn, Dạng Nô, đệ thật sự không thích nữ tử đấy à?”
Ninh Hoàn nghiến răng, y đẩy nhị ca một cái: “Khuya rồi, huynh mau lượn đi.”
Sau khi về tới phòng, Ninh Hoàn cởi áo choàng, uống thêm hai hớp nước sơn tra.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng y đã thêm một đống người, nha hoàn, ma ma cùng nhóm sai vặt đều tụ hết vào đây, ở trong phủ chính là như vậy, Tô phu nhân chỉ hận không thể để những người này đi theo y không rời khắc nào, cứ luôn lo sợ y sẽ xảy ra chuyện.
Ninh Hoàn dặn dò: “Lui xuống đi ngủ hết đi, ta đến thư phòng đọc sách một lát, không cần vào quấy rầy.”
Bên trong thư phòng y vẫn được bài trí như cũ, chuỗi tràng hạt mà Ninh Hoàn vẫn thường hay cầm đang đặt trên một quyển sách thuốc, Ninh Hoàn sờ sờ hạt châu, khẽ khép mắt lại.
Mãi một khoảng thời gian sau Mộ Cẩm Ngọc mới nhận ra nơi hắn cần đến là “Ninh phủ” chứ không phải “Lăng phủ”, trước kia họ Ninh vẫn luôn là một họ thường thấy ở Đại Lạc, đâm ra Mộ Cẩm Ngọc cũng không nghĩ gì nhiều.
Mấy ngày qua lúc nào hắn cũng trong trạng thái bực bội không yên, một lòng tìm cách để quay về nơi ở vốn có.
Tuy rằng làm Vương gia ở đây rất nhàn nhã tự tại, nhưng hắn chỉ muốn ở cạnh Ninh Hoàn, chỉ có khi bên y hắn mới thấy thoải mái.
Song Mộ Cẩm Ngọc không ngờ là đám người Ninh gia này lại lớn lối tự đại đến như vậy, hắn thân là đệ đệ của Hoàng thượng, đường đường là Khang Vương điện hạ, vậy mà mấy lần đến gặp đều phải ăn canh bế môn[1], đều bị quản gia truyền lời rằng chủ tử không có trong phủ.
[1]
Mưu sĩ họ Trịnh kia nói với hắn rằng hắn cần phải làm thân với Ninh gia, nghiệp lớn mưu toan tạo phản kia của hắn còn đang giang dở, trước hết phải khiến Ninh gia yên lòng trước đã.
Nhưng Mộ Cẩm Ngọc hắn không có lòng tạo phản.
Song dù cho hắn không định tạo phản, thì chuyện kết thân với Ninh gia vẫn là việc nên làm, bởi dù sao Ninh gia cũng là hoàng thân quốc thích, một trong số những đại gia tộc hiển hách nhất đương thời.
Mộ Cẩm Ngọc ôm tâm trạng khó chịu mà nghĩ, nếu hắn buộc phải ở lại đây, không thể quay trở về được nữa, vậy hắn nhất định phải tìm cách trị cái gia tộc kiêu ngạo này.
Lúc ngồi trên xe ngựa hôm nay, Mộ Cẩm Ngọc nhìn thấy mấy nam tử trẻ tuổi nối đuôi nhau bước vào Ninh phủ, hắn cười lạnh một tiếng, nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Quản gia tỏ vẻ khó xử: “Hôm nay là ngày Tam gia phủ tiểu nhân mở tiệc chiêu đãi quan khách, lão tổ tông thì vẫn chưa tỉnh giấc, hiện trong phủ chỉ có tiểu công tử thôi ạ.”
Mộ Cẩm Ngọc nghe nói tiểu công tử Ninh gia này là một người tài, sinh ra là con chính thất, xuất thân cao quý.
Chỉ có điều là — Mục đích hắn tới đây vốn là để gặp Nhị công tử và lão tổ tông Ninh phủ, đâm ra cũng quên hỏi thăm xem tên vị tiểu công tử này là gì.
“Vừa khéo, bổn Vương đang muốn gặp tiểu công tử nhà các ngươi.”
Đúng lúc ấy quản gia lại bắt gặp Uyển Đồng đang đi gần đó, bèn dặn dò cậu nhóc: “Mau dẫn điện hạ đi gặp chủ tử các ngươi.”
Uyển Đồng sờ đầu: Chủ tử của bọn họ?
Chủ tử của bọn họ dĩ nhiên là tiểu công tử Ninh Hoàn, một vị không thích gặp gỡ người lạ, Uyển Đồng nhác thấy Mộ Cẩm Ngọc lạ mặt, lại nhớ hôm nay Tam gia đang mở tiệc chiêu đãi rất nhiều người, bèn cho rằng quản gia nói nhầm, cứ thế dẫn Mộ Cẩm Ngọc qua chỗ Tam gia.
Vị này vừa nhìn đã biết không dễ chọc, vẻ ngoài cũng hiển nhiên là một người có quyền có thế.
Uyển Đồng cực kỳ cẩn thận đi trước để dẫn đường: “Xin thứ lỗi cho tiểu nhân mắt mù, xin hỏi ngài là vị điện hạ nào?”
Mộ Cẩm Ngọc lạnh lùng lên tiếng: “Khang Vương.”
Hai mắt Uyển Đồng chỉ thoáng chốc đã mở to, ra là vị Khang Vương có địa vị cao nhất trong số các Vương gia, đệ đệ ruột của Hoàng thượng! Nhưng cậu nhớ rất rõ vị này từng đánh nhau với Tam gia, đôi bên đều không phải người gì dễ chọc, vậy rốt cuộc có nên dẫn người đi tiếp hay không đây?
Uyển Đồng cẩn thận từng li từng tí đáp lời hắn: “Thảo nào tiểu nhân cảm thấy ngài trông rất lạ, ra là trước đây chưa nhìn thấy ngài bao giờ.”
Bấy giờ Ninh Hoàn đang ngồi trên lầu dùng trà, vị trí này của y vừa hay có thể quan sát được khung cảnh bên phía tam ca, đồng thời cũng nhìn được rất rõ dung mạo của từng người phía bên đó, chốc nữa kiểu gì tam ca cũng sẽ gọi y qua ngâm thơ vẽ tranh, làm quen bạn mới cho xem.
Bỗng Ninh Hoàn thoáng thấy Uyển Đồng đang dẫn đường cho một nam tử cao lớn ở đằng xa, y lập tức híp mắt lại: “Vô Hoạn, Huyền Minh, đi hỏi thăm xem vị kia là công tử nhà ai, cũng đừng để hắn tới chỗ Tam gia, dẫn người tới thẳng chỗ của ta.”
Dáng người cùng tư thế bước đi của Mộ Cẩm Ngọc, Ninh Hoàn tuyệt đối không bao giờ nhớ nhầm, càng không có khả năng nhận nhầm.
Vô Hoạn đáp lời y rồi vội vàng chạy xuống.
Chốc lát sau Huyền Minh lại chạy một mạch tới chỗ y: “Thưa tiểu thiếu gia, vị kia là Khang Vương điện hạ, dựa theo vai vế thì cậu hẳn nên gọi ngài ấy một tiếng Thập Cửu thúc ạ.”
Trong số những nhi tử của tiên đế, Khang Vương Triệu Ngọc đứng hàng thứ mười chín, còn nhỏ tuổi đã đến ở đất phong, trước kia Ninh Hoàn chưa có dịp gặp vị này lần nào.
Ninh Hoàn nhìn theo bóng dáng người nọ tiến lại gần, phía đằng trước là Vô Hoạn cùng Uyển Đồng đang dẫn đường.
Đến khi khoảng cách rút ngắn lại, chân dung người nọ cũng hiển hiện trong tầm mắt y, ly trà Ninh Hoàn đang cầm trong tay bỗng chốc vỡ nát, mảnh sứ nhỏ cứa qua tay y, nước trà ấm nóng hòa lẫn máu tươi chảy xuôi xuống dưới.
Thiên Đông đứng hầu hạ bên cạnh chỉ nháy mắt đã biến sắc: “Tiểu thiếu gia! Tay của cậu —”
Gương mặt Ninh Hoàn tái nhợt: “Không sao, Huyền Minh, ngươi đi xuống dẫn Khang Vương tới chỗ lão tổ tông đi, nói là hiện giờ người đang rảnh, chút nữa ta cũng sẽ qua đó sau, lúc đi nhớ chọn đường nào dài hơn một chút.”
Huyền Minh thấy chủ tử nhà mình liên tục đổi ý, lại thêm sắc mặt Ninh Hoàn hiện giờ đang không ổn lắm, đâm ra cậu cũng không dám nói gì thêm, chỉ vội vàng chạy xuống cản người lại.
Mộ Cẩm Ngọc đã chuẩn bị bước lên cầu thang, lại bị tên sai vặt mặt trắng người gầy này ngăn cản.
Trong lòng Mộ Cẩm Ngọc cực kỳ khó chịu, suốt quãng thời gian hắn làm Hoàng đế vừa qua, ngoại trừ Ninh Hoàn dám kiêu ngạo với hắn, thì không còn kẻ nào dám khiến hắn chịu thiệt như lúc này.
Song hắn vốn định tới đây để gặp lão tổ tông, hiện giờ người đã bằng lòng gặp hắn, vậy hắn qua là được.
Ninh Hoàn không biết rốt cục quá khứ kia của y là mơ hay là thực, cũng không biết người trước mắt này có phải nam nhân đã chung chăn chung gối suốt mấy chục năm với y hay không.
Nếu hắn chỉ là một người có vẻ ngoài và thói quen giống hệt Mộ Cẩm Ngọc —
Ninh Hoàn nhắm mắt lại: “Thiên Đông, bây giờ ngươi lập tức qua chỗ lão tổ tông, phải tới trước bọn họ…”
Y bình tĩnh dặn dò thêm vài câu, Thiên Đông nghe xong thì liên tục gật đầu, vội vàng chạy đi.
Tạm thời Ninh Hoàn cũng không gấp, vết thương ở tay y còn đang chảy máu, áo gấm trên người cũng dính bẩn không ít.
Y quay về viện của mình, để nha hoàn xử lý rồi băng bó vết