Quay về quê nhà (6)
Edit: Meg
Sau khi Nhị gia và Tam gia tỉnh lại, cả hai đồng thời cảm thấy đối phương hết chỗ nói suốt hai khắc.
Nhị gia vừa nhớ lại chuyện ngày hôm qua là lại cáu, hắn lạnh lùng đạp Tam gia xuống đất: “Mất hết mặt mũi Ninh gia, hai người chúng ta mà không uống thắng nổi một mình Khang Vương.”
Tam gia vừa xoa mông vừa đứng dậy: “Sau này lại nghĩ cách trả đũa hắn, hôm nay đưa Dạng Nô về nhà đi.”
Nhị gia nằm xuống giường: “Đệ thấy mối hôn sự này là tốt hay là xấu?”
“Tốt xấu phải tùy vào Khang Vương.” Tam gia cũng không biết phải nói gì, hắn ngẫm nghĩ một lúc, “Nếu Khang Vương an phận không làm phản, vậy hôn sự này bình thường.”
Ninh gia vốn đã rất hay liên hôn với Hoàng thất, huynh đệ tỷ muội bọn họ cũng không ít người lấy Hoàng tử Công chúa, tuy xét vai vế thì Khang Vương còn hơn Ninh Hoàn một lứa, song tuổi cả hai cũng không cách nhau xa lắm, thoạt nhìn cũng môn đăng hộ đối.
Nhị gia biết Mộ Cẩm Ngọc văn võ song toàn, nhưng Tam gia thì không, hắn đứng dậy khoác áo choàng lên: “Cũng không biết Dạng Nô thích tên này ở điểm nào, ngoài mặt đẹp ra thì còn cái gì nên hồn?”
Nhị gia cười nhẹ: “Còn phải qua được cửa lão tổ tông đã, tuy hai chúng ta không mách cho người, song cũng không giấu diếm, phải xem Dạng Nô thuyết phục người thế nào, nếu lão tổ tông mà đồng ý rồi, huynh đệ mình có không hài lòng cũng không thay đổi được gì.”
Tam gia nghĩ nghĩ: “Cũng phải.”
Ra khỏi phòng xong Tam gia lập tức muốn qua chỗ Ninh Hoàn vớt người về nhà, kết quả chẳng thấy y đâu, trái lại còn đụng mặt Mộ Cẩm Ngọc.
Đối phương thoạt nhìn tinh thần rất sảng khoái, hoàn toàn không giống dáng vẻ nên có sau khi say rượu, đem so với Nhị gia Tam gia còn chưa đổi y phục lại càng khiến hai người họ nhếch nhác hơn không ít.
Tam gia đang định vọt vào trong: “Dạng Nô đâu? Ta đến đưa đệ đệ ta về.”
Mộ Cẩm Ngọc nhấc mi: “Y còn chưa dậy.”
“Nói vớ vẩn gì đấy, giờ nào rồi mà còn chưa dậy?”
Không biết Nhị gia nghĩ gì, chỉ thấy hắn dùng quạt chặn Tam gia lại: “Đừng vào, chúng ta về trước.”
Đi được hai bước, Nhị gia quay đầu lại: “E là lão tổ tông nhà chúng ta sẽ không nỡ để Dạng Nô đến ở đất phong xa xôi của điện hạ đâu.”
Mộ Cẩm Ngọc đáp: “Việc này có gì mà phải lo, cứ thay phiên mỗi nơi ở một năm là được, công vụ ở đất phong bổn Vương sẽ cho người đưa đến kinh thành.”
Thật ra Mộ Cẩm Ngọc cũng chưa từng rời kinh thành quá lâu, dù cho đất phong của hắn có sung túc náo nhiệt như thế nào thì cũng chẳng thể bì được với kinh thành phồn hoa, hơn nữa hắn càng muốn được ở cùng Ninh Hoàn tại một nơi quen thuộc hơn.
Nhị gia không ngờ đối phương lại trả lời như thế: “Vương gia thật sự có thể rời kinh?”
Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh: “Quyền lực địa vị cũng chỉ là phù vân, sao phải luyến tiếc.”
Ít nhiều gì hắn cũng đã làm Hoàng đế vài thập niên, còn chưa tới mức tham lam không buông nổi.
Sau khi ra khỏi Hoa Viên, Nhị gia quay sang bảo Tam gia: “Nếu những lời hắn nói là thật, vậy cũng coi như là một nam tử không tồi.
Chỉ còn chờ xem phản ứng của lão tổ tông thế nào thôi, nếu người mà không chấp thuận, Hoàng thượng cũng khó mà hạ chỉ ép tứ hôn được.”
Ninh Hoàn ngủ thẳng tới xế chiều mới về phủ.
Lão tổ tông thích phỉ thúy, cách một khoảng thời gian Ninh Hoàn lại cho người mang một khay rửa bút hình hoa sen làm từ phỉ thúy qua chỗ bà.
Tuy rằng bà đã lớn tuổi, mắt cũng không còn minh mẫn như trước, song lại rất hay chép Kinh Phật, văn phòng tứ bảo cũng đều là đồ được làm tinh xảo tỉ mỉ, khay rửa bút từ phỉ thúy này chắc chắn sẽ được bà thích.
Lão tổ tông dùng bữa tối xong bèn gọi Ninh Hoàn qua chỗ bà.
Bà đang ngồi lần chuỗi hạt phỉ thúy trên bàn tay, chuỗi hạt này cũng là do Ninh Hoàn đưa tới cho bà vào hai hôm trước, mấy đồ y đem qua bà đều rất thích, nhưng thích thì thích, có một số việc bà vẫn cần phải khuyên bảo Ninh Hoàn một chút.
“Dạng Nhi, nội biết con có lòng, nhưng con không cần tặng đồ cho nội nữa đâu.
Bình thường con đã biếng nhác, cửa hàng riêng cũng chẳng chịu quản lý, không so được với các ca ca rủng rỉnh bạc kia của con.
Con cứ giữ lại mà tự tiêu đi, chỗ nội không thiếu gì cả.”
Ninh Hoàn nhấp một hớp trà: “Con chẳng qua chỉ đang mượn hoa kính Phật thôi, nội không cần phải nghĩ nhiều.”
“Ồ?” Lão tổ tông cảm thấy lời này của Ninh Hoàn dường như đang có ẩn ý, “Tấm vải gấm mà lần trước con đem qua cũng là của người khác à? Rốt cuộc là ai mà lại có thể lay động được Dạng Nhi thế này?”
Ninh Hoàn cười nhẹ: “Nội nghĩ là ai?”
“Nội lại đoán không ra.” Lão tổ tông hỏi, “Hay là có phú thương từ nơi khác đến nhờ vả con chuyện gì?”
Ninh Hoàn lắc đầu: “Trước đây nội còn từng khen người nọ rồi.”
Lão tổ tông nhiều tuổi, có vài chuyện bà nhất thời không nhớ ra nổi, vài cái tên bà nói ra đều bị Ninh Hoàn liên tiếp phủ nhận.
Lòng hiếu kỳ của bà nháy mắt đã bị kéo lên.
Ninh Hoàn thấy bà thật sự rất tò mò, y bảo nha hoàn dâng một chén trà nhỏ lên cho bà: “Là một người bị thế nhân hiểu lầm, mấy ngày qua con có tiếp xúc với người nọ không ít, cũng càng thấy tam nhân thành hổ[1] thật sự rất đáng sợ.”
[1]
Cuối cùng thì lão tổ tông cũng nhớ ra: “Khang Vương? Là tên nhóc Triệu Ngọc kia à?”
Ninh Hoàn gật đầu.
Tạm thời lão tổ tông vẫn chưa nghĩ sâu xa, bà nghe Ninh Hoàn nói xong thì cũng gật đầu: “Mắt nhìn người của con xưa nay vẫn rất chuẩn, nội tin con.
Song nói đi cũng phải nói lại, Khang Vương đưa nhiều đồ cho nội thế để làm gì? Chẳng nhẽ hắn có chuyện cần nội giúp?”
Ninh Hoàn đáp lời bà: “Thời gian vừa qua con có thường xuyên gặp người nọ, cũng hỏi thăm được vài tin tức từ miệng hắn.”
Lão tổ tông nhấc mắt nhìn biểu cảm y: “Bình thường con đâu có quan tâm đến ai, sao lại để ý nhất cử nhất động của Khang Vương như vậy? Hay là đối phương cho con ăn bùa mê thuốc lú gì?”
Ninh Hoàn ho khan một tiếng, y vội uống một ngụm trà: “Nội à, con với người nọ chỉ là quân tử chi giao thôi, nội đừng ghẹo con.”
Lão tổ tông cẩn thận hồi tưởng lại, Khang Vương Triệu Ngọc đúng là một nam tử trẻ tuổi tuấn tú.
Ninh Hoàn điểm gì cũng tốt, duy chỉ có tính tình quá để ý đến dung mạo người khác là không ổn.
Chuyện cũng đã đến tai Nhị gia, sớm hay muộn thì Tô phu nhân cũng biết.
Tô phu nhân không dám tự tiện chia uyên rẽ thúy, nàng đành phải trộm nói bóng gió cho lão tổ tông biết, âm thầm nhắc nhở bà chuyện này, kết quả lại thấy lão tổ tông khen Khang Vương không ngớt lời.
“Ta cảm thấy đứa nhỏ này rất không tồi.” Lão tổ tông nói với Tô phu nhân, “Dạng Nhi đã kể cho ta không ít chuyện về hắn.”
Tô phu nhân sửng sốt: “Dạng Nô kể cho người rồi ạ?”
“Thằng bé từ nhỏ đã ở cạnh ta, có thể giấu ta được chuyện gì?” Lão tổ tông nói, “Cái gì ta cũng biết hết rồi.”
Hai năm gần đây lão tổ tông đã không còn quan tâm đến chuyện bên ngoài nữa, sức khỏe bà mỗi năm một kém, ngày ngày chỉ tản bộ quanh Ninh phủ để cơ thể khỏe mạnh, dĩ nhiên không giống Tô phu nhân có thể nghe ngóng bốn phương tám hướng được.
Tô phu nhân cẩn thận ngẫm nghĩ ý của lão tổ tông, nàng cho rằng bà đã đồng ý chuyện này rồi.
Xưa nay Tô phu nhân vẫn luôn là một nàng dâu biết nghe lời, nếu lão tổ tông đã chấp thuận, vậy nàng cũng không nói được gì nữa.
Song đề cập tới hôn sự của con trai, Tô phu nhân không thể không nhiều lời thêm vài câu: “Con thấy cơ thể Dạng Nô không tốt lắm, nếu thằng bé ngày nào cũng chạy nhảy khắp nơi như