Chẳng mấy chốc xe bọn họ đã đến khách sạn tổ chức bữa tiệc tối, Đường Duyệt ở trong xe chờ cùng tài xế, Việt Phỉ đi theo Cố Nguy đi vào sảnh tiệc.
Việt Phỉ không biết là do ảo giác của cậu hay là thật, nhưng cậu thấy khi mình đi theo Cố Nguy vào hội trường, mấy người đang tụ tập trong hội trường nói chuyện vui vẻ có hơi dừng lại một chút, nhưng chỉ qua một cái chớp mắt là mọi thứ đã khôi phục lại bình thường.
Cố Nguy không cả chớp mắt, bước thẳng đến trung tâm đại sảnh.
Việt Phỉ mím mím môi dưới đi theo.
Trong góc đại sảnh, một thanh niên xinh đẹp nhìn chằm chằm hai người từ lúc họ tiến vào hiện trường, đá quý ở hoa tai bên trái được ánh lên dưới ánh đèn đại sảnh. Dù là hào quang xung quanh hay trang phục, hai người này trông rất ăn ý, tôi có anh bên người, và anh cũng ở bên tôi, là không khí người ngoài không thể xen vào.
Chỉ là Beta à? Cậu ta cười nhạo trong lòng.
“Anh Cố, anh cũng tới đây à?”
“Anh ba.”
“Anh ba, lâu rồi không gặp.”
…
Khi Cố Nguy tiến đến trung tâm của hội trường, càng ngày càng có nhiều lời chào hỏi xung quanh hắn, mỗi lần như vậy Cố Nguy chỉ khách sáo gật đầu đi qua, không dừng lại chào hỏi bất cứ ai.
Việt Phỉ tò mò xem cảnh tượng này.
Rất rõ ràng, Cố Nguy là người xuất sắc nhất trong số những người đồng trang lứa này.
Khoảng cách mấy chục mét nhanh chóng kết thúc, ở chính giữa đại sảnh, một ông lão ngồi trên xe lăn mỉm cười nhìn họ bước đến gần.
“Đây là Tiểu Phỉ phải không?”
Việt Phỉ nhìn về phía ông lão vừa gọi tên mình.
“Đúng vậy, ông Lục, đây là bạn đời của cháu.” Cố Nguy cong môi nắm lấy tay Việt Phỉ “Về sau ngài sẽ không cần phải lo lắng về tình trạng hôn nhân của cháu nữa rồi.”
Ông Lục và ông nội Cố Nguy là bạn bè tốt. Ông cũng là người nhìn Cố Nguy lớn lên, đối xử với hắn như cháu trai ruột của mình, lúc này ông khịt mũi một cái: "Tôi tưởng rằng anh đã quên ông già này rồi."
"Sao mà cháu quên được ạ? Hôm nay, ngài còn đặc biệt gọi tới một nhóm con cháu trong vòng từ 25 đến 30 tuổi đến Hà Đường xem tranh, còn yêu cầu những người có đối tượng thì phải mang theo, chẳng phải là vì có Tiểu Phi nên cháu mới đến để ra mắt ngài sao?" Cố Nguy nói.
Lục Trăn Nhiên nhất quyết không thừa nhận, không nhịn được than thở anh như trẻ con: “Anh suy nghĩ nhiều quá, tôi chụp ảnh mới để cho đám nhóc đi qua mở mang tầm mắt, lại nói đến chuyện anh kết hôn như bí mật quân sự, đến tôi còn không được biết đến, nếu không phải do cha anh vô tình nhắc đến, tôi không biết anh và… thực ra anh đã có bạn đời rồi. ”
Cố Nguy không nói gì mà chỉ cười.
“Tiểu Phỉ, thằng nhóc này đối xử với cháu có tốt không?” Lục Trăn Nhiên nhìn Việt Phỉ.
Việt Phỉ gật đầu: “Tốt lắm ạ.”
Lục Trăn Nhiên ngờ nhìn Cố Nguy: “Nếu sau này nó dám bắt nạt cháu, cháu có thể nói với ông nội, ông nội sẽ giúp cháu.”
Việt Phỉ nói: “Vâng ạ, cảm ơn ông nội. "
Cố Nguy cười khẽ, giơ tay đỡ lấy tay cầm xe lăn của ông lão:" Ở đây ồn ào quá. Cháu đưa ngài vào trong đi nghỉ ngơi một lát.”
Lục Trăn Nhiên giống như một đứa trẻ già:" Anh chỉ không muốn tôi nói vài câu với Tiểu Phỉ chứ gì. "
Cố Nguy:“ Không vội, hôm khác cháu sẽ đưa em ấy đến nhà thăm ngài. ”
Hắn đẩy ông lão vào sảnh trong, nhưng không bảo Việt Phỉ đi theo.
Việt Phỉ đoán họ sẽ phải nói chuyện riêng một lúc, cậu tự giác bước đến bàn thức ăn, dọn đĩa, chọn một ít đồ ăn nhẹ, vừa ăn vừa chờ người.
Từ trưa tới giờ cậu vẫn chưa ăn gì, thực sự đói lắm rồi.
Có lẽ vì cậu đến cùng với Cố Nguy, ngay sau đó đã có người đến và tỏ ý muốn trò chuyện với cậu.
Nhưng Việt Phỉ chỉ vùi đầu vào ăn uống, không để ý đến người khác.
Thậm chí cậu còn không biết bất cứ ai ở đây... Cố Nguy cũng không có ở đây, chắc cũng chả có việc gì cần đến cậu, vì vậy cậu “đóng cửa nghỉ bán”.
Đứng ở trong góc, Cố Tỉnh nhìn người mà cậu em trai “mắt cao hơn đầu” của mình lặng lẽ kết hôn, ánh mắt đầy sự hứng thú.
Cố Nguy, người luôn nổi bật xuất sắc như vậy. tự nhiên đi xem mắt, yêu đương với một Beta,thậm chí đăng ký kết hôn, anh ta vẫn không tin chuyện tình này là thật.
Mặc dù lúc đầu Cố Nguy đã mượn tên của Cố Tỉnh, nhưng là do Cố Nguy đề nghỉ khi anh ta không hoàn thành được dự án được giao, làm bậy làm bạ một cái hợp tình hợp lý.
Sự thờ ơ của Việt Phỉ đã buộc nhiều người rút lui, nhưng vòng người lớn như vậy, luôn có những người không biết Việt Phỉ là ai.
"Này, cậu đến từ nhà nào thế? Cậu tới cùng ai? Không biết chỗ này chỉ được mời mới được vào không vậy?" Khi Việt Phỉ đang ăn uống vui vẻ, một bóng người đột nhiên đổ xuống trước mặt cậu, Việt Phỉ ngẩng đầu lên, trước mặt cậu là một chàng trai rất tuấn tú, viên đá ở tai trái tinh xảo và kiêu kỳ.
Theo sau cậu ta là hai người đàn ông cao lớn với vẻ mặt khinh thường.
Ai có mắt đều biết cậu đến cùng Cố Nguy, bây giờ người trước mặt cố ý đến hỏi chuyện này, chắc chắn là cố tình nói rõ ra để tìm lỗi.
Hơn nữa thủ đoạn còn rất non.
Việt Phỉ không muốn để ý đến đối phương.
Nhưng rõ ràng người kia không phải kiểu có