“Đã muộn thế này rồi còn uống rượu một mình?” Cố Nguy đi vào phòng làm việc, ngồi xuống bên cạnh cậu, cầm lấy bình rượu ở trên bàn lên xem, trong chai thủy tình chỉ còn lại khoảng một phần tư.
Việt Phỉ: “Anh cũng không ngủ được à? Uống cùng không?”
Cố Nguy cầm lấy một cái ly khác, rót nốt chỗ rượu còn lại trong bình vào.
Việt Phỉ híp mắt nhìn hắn: “Sao lại giành rượu với tôi?”
Cố Nguy: “Cậu uống nhiều rồi.”
Có lẽ vì trong ly của mình vẫn còn rượu, Việt Phỉ bĩu môi, không thèm tranh giành với hắn, dùng miệng nhỏ tự uống rượu của mình.
Phòng làm việc yên lặng trong giây lát.
“Sao lại không ngủ được?” Cố Nguy hỏi cậu, thả lỏng tựa vào sô pha.
“Có phải anh thấy tôi rất phiền không?” Việt Phỉ không trực tiếp trả lời hắn, hỏi ngược lại.
“Sao tự dưng lại nói như vậy?” Nghe thấy cậu nói thế, Cố Nguy thoắt cái đã ngồi thẳng dậy.
Việt Phỉ: “Chuyện bị tố cáo lần này thật ra là chuyện riêng của tôi, đã làm phiền anh phải đến tận nơi xử lý, sau đó còn phiền anh phải giải quyết hậu quả. Tôi nghĩ lại một chút, đã làm đối tác của anh, tôi không nên gây ra loại rắc rối này, bỗng nhiên lại còn ném cho anh thêm một đống gánh nặng nữa, việc này thật sự là thiệt thòi cho anh rồi.”
Cố Nguy ngắt lời cậu: “Tôi không nghĩ đó là gánh nặng.”
“Anh nói tôn trọng quyết định của tôi, tôi lại cứ cho rằng mấy việc anh giúp tôi làm là điều hiển nhiên, không thèm chịu trách nhiệm. Từ giờ tôi sẽ cố gắng tự mình xử lý việc của mình, không cần phải để Kiều Ti lãng phí thời gian vào mấy cái này nữa.” Việt Phỉ không để ý tới lời hắn nói, giơ ly rượu lên, hơi nghiêng cốc chạm vào cái của Cố Nguy, “Hai ngày nay phiền anh quá, thật sự cảm ơn anh.”
Cố Nguy nhìn cậu ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, nhưng không uống nốt chỗ rượu còn lại, lông mày dần dần nhíu chặt lại.
“Về sau mấy chuyện như này sẽ không xảy ra nữa đâu.” Việt Phỉ nói một câu lại tiếp một câu.
“Tôi về phòng trước đây.”
Nói xong, Việt Phỉ để cái ly trống không lên trên bàn, đứng dậy định đi về phòng của mình.
Nhưng cậu chưa kịp đứng vững thì đã bị người từ phía sau túm lấy tay kéo cậu lại.
Việt Phỉ không hề phòng bị trước, ngã ngửa ở trên sô pha Cố Nguy đang ngồi, nửa người cậu dựa hẳn vào lồng ngực hắn.
“Cậu nói lung tung cái gì đấy? Ai nói cậu là gánh nặng, ai chê cậu phiền?” Cố Nguy cảm thấy mạch não của Việt Phỉ có chút vi diệu.
Việt Phỉ chống tay lên sô pha, cố gắng bò dậy: “Anh.”
Cố Nguy: “Tôi nói vậy khi nào…… Cậu cảm thấy chuyện xử lý viêc ở trường học, tôi nói tôn trọng ý kiến của cậu là sai rồi phải không?”
“Đâu có, chính là bởi vì anh nói đúng rồi, nên tôi mới bảo sau này tôi sẽ tự xử lý chuyện của mình chứ. ” Việt Phỉ nói cực kì hợp tình hợp lý, “Anh còn không hài lòng chỗ nào?”
Chỗ nào cũng không hài lòng, Cố Nguy day day lông mày: “Cậu say rồi.”
Việt Phỉ: “Tôi không say. Đột nhiên anh thay đổi chủ ý, chẳng lẽ không phải do anh thấy mấy chuyện này phiền phức à?”
Cố Nguy há miệng, nhưng bỗng dưng nghẹn lời rồi, hắn còn tưởng rằng sau cuộc trò chuyện tối qua thì mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, ai ngờ lại khiến Việt Phỉ hiểu lầm như vậy.
“Cậu hiểu nhầm ý tôi rồi.” Cố Nguy liếm liếm môi.
Việt Phỉ: “Nhầm chỗ nào?”
Cố Nguy: “Lúc vụ của Lục Lâm xảy ra, tôi có mắc nợ người ta, giờ đối phương gọi điện thoại đến, hi vọng bên chúng ta có thể hòa giải với Đường Hi bên kia, không sử dụng đến pháp luật nữa. Vậy nên tôi mới muốn xác định lại một lần suy nghĩ của cậu, nếu cậu không muốn dính đến mấy thứ pháp luật, việc nợ nần trả ơn này coi như xong. Nhưng nếu cậu muốn tiếp tục xử lý bằng luật pháp, tôi cũng đã sẵn sàng từ chối cậu ta, đáp ứng một