Mùi nhựa thông mạnh mẽ lại tràn ngập ra không khí.
Việt Phỉ đưa cho Cố Nguy đũa ăn cơm, nhăn mũi lại: “Ở nhà anh cũng xịt nước hoa à?”
Cố Nguy đón lấy đôi đũa trong tay cậu, không hiểu ý cậu: “Cái gì?”
Việt Phỉ không sợ chết mà dính sát vào người hắn, mũi ghé vào bả vai và cổ của Cố Nguy hít hít: “Mùi thông đó, anh lại xịt nước hoa.”
Cố Nguy cứng đờ người.
Trước nay chỉ thấy Alpha ngửi tin tức tố trên người Omega, hắn còn chưa từng gặp qua trường hợp có người sẽ tiến tới ngửi mùi trên người Alpha.
Sau khi Việt Phỉ xác định mình không ngửi sai thì lùi về phía sau, nhưng cậu lại bị Cố Nguy đè chặt lấy cổ.
“Cậu có biết làm loại chuyện này với Alpha có nghĩa là gì không?” Âm thanh của Cố Nguy hơi khàn khàn.
Việt Phỉ vẫn không hề có chút ý thức nào, cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, mặt đầy nghi hoặc: “Là gì cơ?”
Ánh mắt cậu thanh niên trong trẻo sạch sẽ, đôi mắt chỉ toàn là sự khó hiểu lại làm ngọn lửa vẫn luôn âm ỉ cháy trong lòng Cố Nguy bùng lên mạnh mẽ.
“Là ý dụ dỗ.”
Vừa nói xong 3 chữ, Cố Nguy cúi đầu, đôi môi lạnh băng dán vào môi cậu.
Việt Phỉ trợn tròn mắt, cậu cố gắng giãy dụa, lại bị bàn tay đang chặn ở cổ giữ lại.
Sự né tránh quá rõ ràng của cậu làm Cố Nguy hơi nhíu mày, hắn khẽ mở môi ra, không có chút dịu dàng nào cắn xuống.
A! ——
Việt Phỉ đau đớn, theo phản xạ lấy tay đè trước ngực Cố Nguy, muốn đẩy người trước mặt ra, bỗng dưng hắn vươn tay ra phía sau eo cậu, kéo người Việt Phỉ nghiêng về phía trước.
Cùng lúc đó, áp lực trên môi cũng nhẹ nhàng rời đi, nhưng không đợi cậu thở phào nhẹ nhõm, hơi thở mạnh mẽ vừa quen thuộc lại xa lạ lại tiến tới xâm nhập, môi răng và hô hấp đều như quyện vào nhau, làm cậu không thể nói được câu nào.
Việt Phỉ chưa bao giờ hôn môi với người khác, cậu không biết khi người khác hôn môi có phải lúc nào cũng là cảm giác này hay không; từ đầu ngón tay đến sợi tóc, từng tế bào trong người cậu đều như đang run lên.
Đôi mắt đang mở to vì kinh ngạc rốt cuộc cũng không nhịn được mà khép lại, chóp mũi cậu ngào ngạt mùi nhựa thông, tạo cảm giác giống như Việt Phỉ cũng đang xịt nước hoa.
Hương vị mùa xuân ngọt ngào mát lạnh dần dần được tỏa ra ngoài, lại không kịp khiến cho chủ nhân của nó chú ý, đã bị mùi nhựa thông mạnh mẽ bao bọc lấy, hợp lại làm một.
Ý thức được bản thân dần mất tự chủ, người cậu mềm nhũn ra, hai chân cũng như không thể đứng vững được trên mặt đất, đang muốn dán lên người đối phương lấy điểm tựa, Việt Phỉ đột nhiên tỉnh táo lại, ngậm lấy môi trên của Cố Nguy, dùng sức cắn một cái.
Hắn dùng sức không hề nhân từ, ngay lập tức, trên môi hai người tản ra mùi máu tươi.
Đôi mắt sâu thẳm của Cố Nguy nhìn cậu một cái, rốt cuộc cũng chịu tách ra khi còn chưa hài lòng.
Việt Phỉ dùng sức, muốn đẩy hắn ra lần nữa, lần này Cố Nguy không cản cậu.
Việt Phỉ lui về phía sau một bước, dùng mu bàn tay cọ lấy môi, trên mu bàn tay để lại dấu vết của máu, là máu ở trên môi Cố Nguy.
“Anh điên rồi à?”
Đúng là tôi phát điên thật rồi. Cố Nguy nâng tay lên, lau sạch vết máu còn dính trên môi mình, theo sau mới nói: “Không phải cậu muốn để tôi hôn à?”
Mặt Việt Phỉ tràn đầy khiếp sợ: “Tôi muốn anh hôn tôi bao giờ?!!”
“Vừa lúc nãy cậu nghiêng người qua, lúc ngửi người tôi.” Cố Nguy nói cực kỳ hợp lý.
Trái tim trong lồng ngực vẫn không thể khống chế mà nhảy loạn xạ, Việt Phỉ bị câu trả lời của Cố Nguy làm cho tức giận đến nỗi nói lung tung: “Vậy là tôi sai rồi??!? Không phải là chỉ ngửi mùi nước hoa thôi à? Tôi không nói anh hôn tôi. Ngay cả khi tôi nói anh hôn tôi? Sao anh có thể hôn thật được? Anh không thể hôn tôi, quan hệ chúng ta là kiểu gì