Bọn họ cũng tính là người yêu rồi nhỉ?
Chìm đắm trong cái hôn khiến Việt Phỉ cảm thấy hai người họ là một cặp tình nhân đã yêu nhau từ lâu.
Nhưng cậu vẫn đủ tỉnh táo để biết đây là ảo giác của mình.
Cậu cũng không cho rằng bản thân có gì ưu điểm gì sáng giá để đáng được người khác thích cả.
Về phần Cố Nguy, cậu chỉ có thể chắc chắn rằng Cố Nguy cũng không có cảm giác gì với mình, nhưng nếu hắn có thích Việt Phỉ, thì liệu thích cậu bao nhiêu?
Nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác, cậu sẽ không có khả năng đưa người mình không thích tới nơi lãng mạn như vậy.
"Sao anh lại tìm ra chỗ này vậy?" Việt Phỉ dựa vào trong lòng ngực hắn, hỏi.
Cố Nguy nhớ lại, nói: "Khi còn nhỏ anh hai là người đầu tiên phát hiện ra chỗ này, anh ấy vốn định lén đưa Lục Lâm tới đây, sau đó bị anh cả phát hiện, sau đó anh cả đưa tôi đến đây. Hồi ban sáng lúc cùng Lâm Lỵ ông ấy nhắc tới việc đưa em tới đây, tôi mới chợt nhớ ra chỗ này."
Nghe vậy, Việt Phỉ im lặng ngồi thẳng dậy: "Ồ, vậy phải cảm ơn ông Lâm rồi, nếu không thì tôi không có cơ hội nhìn cảnh đẹp nên thơ như vậy."
Cố Nguy nhận ra có gì đó không đúng lắm, nhưng chưa kịp để hắn suy nghĩ nhiều, Việt Phỉ đã lướt qua hắn đi vào khoang thuyền.
"Ngoài này gió hơi lớn, chúng ta vào bên trong ngồi đi."
Quay lưng lại với Cố Nguy, Việt Phỉ lặng lẽ thở dài, may mà cậu không xúc động đến nỗi thổ lộ người ta, nếu không thì hỏng hết chuyện mất. Hóa ra khi dẫn mình đến nơi này, Cố Nguy cũng chả nghĩ nhiều gì, chỉ là dẫn đi tham quan đơn thuần mà thôi. Làm người vẫn không nên tưởng tưởng quá đà, mới nãy cậu suýt nữa cho rằng Cố Nguy cũng thích mình.
Vì để che giấu sự xấu hổ, Việt Phỉ tham quan ở trong khoang thuyền một hồi mới dám quay về boong tàu.
"Phải về bây giờ à?"
Thấy Cố Nguy đang nói chuyện cùng thuyền trưởng, Việt Phỉ thò đầu lại gần hỏi.
Cố Nguy: "Ừ, cũng muộn lắm rồi, từ giờ đến khi về đến nơi cũng còn khá lâu, nếu em mệt thì vào khoang trong ngủ một lát đi."
Việt Phỉ: "Ừm."
Đêm du ngoạn ngắn ngủi đã kết thúc như vậy. Đến khi về lại khách sạn, Việt Phỉ muốn đọc ít sách để bình tĩnh lại, nhưng di động của cậu lại rung lên một hồi tin nhắn.
Cậu cầm lên nhìn qua, là tin nhắn của Cố Duy.
Cố Duy: Tiểu Phỉ, bây giờ em đang ở với thằng ba trên đảo à?
Việt Phỉ trả lời: Vâng ạ.
Cố Duy: Chơi vui không em?
Việt Phỉ: Cố Nguy bận hai ngày để công tác ạ, tụi em còn chưa bắt đầu chơi nữa.
Cố Duy: 【ho】Anh phải đi mắng nó mới được, đang hưởng tuần trăng mật còn muốn xử lý công tác..
Việt Phỉ: Haha,thật ra hôm nay anh ấy vừa đưa em đi ngắm biển đêm, anh đừng trách anh ấy.
Cố Duy: Xem ra nó còn biết điều.
Việt Phỉ: 【 cười 】
Đợi một lúc không thấy anh trả lời, Việt Phỉ đoán rằng Cố Duy chỉ muốn hỏi đến tình hình tuần trăng mật của hai người họ vài câu, cậu đang định tắt di động thì thấy tin nhắn mới gửi đến.
Cố Duy: Hai đứa vẫn ổn chứ?
Việt Phỉ khó hiểu: Dạ? Vẫn ổn ạ.
Cố Duy: Anh nghe nói thằng ba đưa một Omega tới đảo?
Việt Phỉ sửng sốt: Không có đâu ạ.
Cố Duy: Vậy là tốt rồi, nghe em nói hai đứa vẫn ở cạnh nhau, anh cũng nghĩ bọn họ đồn thổi vớ vẩn thôi, không biết là ai truyền ra..
Việt Phỉ: Anh yên tâm, chỉ là lời đồn vớ vẩn thôi ạ.
Thật ra không phải lời đồn...... Việt Phỉ thấy hơi chột dạ, Omega mà Cố Nguy dẫn đến đây còn không phải cậu sao?
Cố Duy: Nếu nó dám bắt nạt em, em cứ nói cho anh, anh sẽ chửi nó cho em.
Việt Phỉ: Cảm ơn anh hai.
Cố Duy: Ngoan.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Cố Duy, khóe miệng Việt Phỉ mang theo ý cười.
Được quan tâm luôn là cảm giác khiến người khác ấm lòng, giống như được ánh mắt trời bao phủ trong đông lạnh vậy. Tuy rằng hai người họ quen biết không lâu, nhưng Cố Duy thật sự đối xử rất tốt với cậu.
Cố Nguy đang ngồi ở sô pha xử lý công việc chú ý thấy cậu vừa cười vừa nhắn tin, nhướng mày hỏi: "Nói chuyện với ai vậy?"
Việt Phỉ cố ý chọc hắn, thử thăm dò trả lời: "Nhắn với người quan tâm tới tôi."
Xem xem anh có ghen không.
Cố Nguy gật đầu: "Ồ, anh cả phải không?"
"Sao anh biết vậy?" Việt Phỉ trợn tròn mắt.
Cố Nguy mỉm cười, xoay máy tính chuyển về hướng Việt Phỉ: "Anh ấy vừa nhắn cho tôi mà."
Việt Phỉ nhìn hắn, chả thú vị chút nào.
"Anh ấy nói anh bội tình bạc nghĩa." Việt Phỉ nói.
"Tôi cũng không biết hình tượng của bản thân trong mắt anh ấy lại như vậy." Cố Nguy khịt mũi, tay vừa nhắn trả lời Cố Duy, vừa nói với Việt Phỉ: "Em nói với anh ấy như thế nào?"
Việt Phỉ: "Tôi nói chúng ta vẫn ổn."
"Ừ, tôi nghĩ chuyện em là Omega không nên nói với người nhà họ Cố, em cảm thấy thế nào?" Cố Nguy hỏi ý kiến cậu.
Việt Phỉ ừ một tiếng: "Tôi hiểu."
Tế tổ lần trước vừa mới thông báo với mấy người trong Cố gia về chuyện người thừa kế, bây giờ mình lại trở thành Omega, Việt Phỉ cũng lo lắng đến chuyện của Cố Nguy sẽ bị ảnh hưởng. Tuy rằng đến giờ cậu vẫn không nghĩ đến chuyện sinh con, cũng hoài nghi bản thân không biết có khả năng đấy không, nhưng Việt Phỉ cũng cho rằng trước mắt không nên công khai chuyện này.
Sau mấy ngày Cố Nguy bận rộn xong việc công ty, những ngày tiếp theo ở đảo là những ngày tuyệt vời nhất mà Việt Phỉ từng sống.
Mỗi ngày tỉnh ngủ rồi ăn, ăn xong rồi chơi, chơi mệt lại đi ngủ.
Trong hơn một tuần, Việt Phỉ đi theo Cố Nguy dạo quanh hòn đảo này, nghe Cố Nguy kể về những chỗ hắn đã từng đi qua. Cậu rất thích loại cảm giác này, biết được quá khứ không được tả trong sách của Cố Nguy khiến cậu càng nhận thức được người này không phải chỉ là vài câu chữ trong sách.
Cậu muốn biết thêm về Cố Nguy, cậu cũng muốn hắn hiểu được mình.