“Cậu làm gì ở đây?” Cố Nguy cau mày, có chút bất mãn với hành vi không mời mà tới của Việt Phỉ.
Việt Phỉ nghe ra giọng điệu bất mãn của hắn, nhưng chả hiểu ra làm sao: “À, tôi tới để tìm thư ký Đường.”
Cố Nguy vốn tưởng rằng Việt Phỉ đến đây để tìm mình, hắn quay đầu lại nhìn Đường Duyệt đang đứng phía sau đang nở một nụ cười hối lỗi: “Cố tổng, cậu Việt nói rằng cậu ấy sẽ đến để bàn về thỏa thuận.”
“Vậy anh là thư ký Đường, may quá, tôi còn đang định hỏi Cố thiếu anh ở đâu.” Việt Phỉ Sau khi nghe anh ta trả lời, Việt Phỉ đi tới, nhìn anh ta qua người Cố Nguy, sau đó nói tiếp "Cố thiếu, thư ký của anh nghỉ làm rồi phải không? Nếu không còn chuyện gì, chúng tôi đi trước được không?"
Cố Nguy đứng yên tại chỗ.
Đường Duyệt nhìn cậu từ sau lưng Cố Nguy, sống lưng hơi run lên, sao thanh niên Beta ở đối diện dám nói chuyện với đại ma vương như vậy?!
Ngoài dự kiến của Đường Duyệt, Cố Nguy không nói không muốn ký thỏa thuận hay yêu cầu an ninh đuổi người đi, thay vào đó, hắn chỉ quay lại phía công ty: “Kêu Kiều Ti đến văn phòng tìm tôi.”
Kiều Ti là một thư ký khác của Cố Nguy, ý của Cố Nguy là, việc công hôm nay sẽ giao lại cho Kiều Ti, để Đường Duyệt chuyên tâm xử lý việc thỏa thuận.
“ Được, tôi sẽ báo cho cậu ấy.” Đường Duyệt gật đầu đáp lại.
Sau khi nhìn sếp rời đi, ánh mắt Đường Duyệt rơi vào Beta, người sắp trở thành người yêu thỏa thuận của sếp.
“Cậu Việt, lần đầu gặp mặt, tôi là Đường Duyệt.” Đường Duyệt cười ôn hòa lễ phép.
Việt Phỉ cũng đáp lại bằng một nụ cười ôn hòa lễ phép: “Tôi cũng vừa mới biết.”
Nụ cười trên mặt Đường Duyệt cứng lại: “Cậu Việt đến sớm hơn thời gian đã hẹn. Chúng ta lên lầu nói chuyện đi.”
Việt Phỉ chỉ chỉ vào đôi dép lê "Có cần đổi chỗ không? Tôi nghĩ trang phục của tôi không thích hợp để vào."
Đường Duyệt: "Không sao, Phong Mậu* là công ty của Cố Gia, cậu không cần khách khí."
Vì vậy, Đường Duyệt dẫn Việt Phỉ đi đằng trước, hai người bọn họ vào tòa nhà mà không bị ngăn cản.
Nhân viên bảo vệ vừa ngăn Việt Phỉ đứng thẳng tắp ở cửa, mắt cũng nhìn thẳng, giống như không nhìn thấy cậu.
Việt Phỉ vừa bước vào tòa nhà thì đứng lại.
“Thư ký Đường, chúng ta tơi quán cà phê ở ngã tư đi. Tôi mời anh.”
Đường Duyệt khó hiểu nhìn cậu nhưng cũng không hỏi thêm: “Được rồi.” Dù sao cũng là người yêu thỏa thuận tương lai của Cố tổng. Chiều cậu ta.
Trong quán cà phê, hai người ngồi đối diện nhau.
Đường Duyệt lấy hợp đồng từ trong túi ra: “Cậu xem bản tôi gửi email chưa? Cậu có thắc mắc hay ý kiến gì không, Cố tổng nói có thể thảo luận thêm.”
Việt Phỉ: “Yêu cầu của tôi là ba cái, một là về phía ba tôi. Hiện giờ công ty của nhà đang có vấn đề tài chính, tôi hy vọng ngài Cố có thể giúp công ty vượt qua khó khăn; thứ hai, tôi không cung cấp dịch vụ thân thể; thứ ba, nếu tổ chức đám cưới thì tổ chức sau khi tôi tốt nghiệp, dù sao tôi vẫn đang đi học, nên khiêm tốn một chút. ”
Ý cười trên mặt Đường Duyệt vẫn không thay đổi: “Điều thứ nhất không có vấn đề gì, điều thứ hai và thứ ba tôi cần hỏi lại Cố tổng.”
Việt Phỉ gật đầu: “Anh cứ tự nhiên.”
Đường Duyệt đứng dậy đi ra ngoài gọi cho Cố Nguy.
Việt Phỉ nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê, đưa mắt nhìn dòng người và xe cộ tấp nập bên ngoài.
Lúc gọi điện cho Cố Nguy, khi đề cập đến việc không cung cấp dịch vụ thân thể, dù là qua một cái màn hình, Đường Duyệt vẫn có thể hình dung ra ánh mắt của Cố Nguy lập tức lạnh đi.
“Nói với cậu ta, tôi đồng ý.” Ngừng một chút, Cố Nguy lại nói, “Cho cậu ta số điện thoại di động của tôi.”
Đường Duyệt: “Vâng.”
Anh