Sau khi nghe Cố Nguy giải thích về việc Cố Thiên Thịnh tự ý công khai chuyện của hai người trước khi có sự đồng ý của hắn, Việt Phỉ xấu hổ cào cào má.
"Tôi hiểu rồi. Thật ra thì việc công khai mối quan hệ của chúng ta cũng không ảnh hưởng nhiều đến tôi đâu."
Chỉ là nếu Cố Nguy quyết định tiết lộ với truyền thông về chuyện này để giải quyết việc công ty thì cậu hơi thất vọng chút thôi.
"Như bây giờ cũng tốt mà. Tôi thấy mấy người trên mạng đang phản đối Cố thị cũng đã dịu đi rồi, chứng tỏ phương pháp này cũng rất hiệu quả. Tôi không để ý nhiều vậy đâu."
Cố Nguy nhìn cậu, chờ Việt Phỉ nói xong mới đưa tay lên xoa đầu cậu: "Chuyện này tôi sẽ giải quyết càng sớm càng tốt, nhưng sao hôm nay em lại tới công ty tìm tôi? Em muốn soát bài tập à?"
Soát cái khỉ gì... Việt Phỉ nhìn sang chỗ khác: "Bỗng dưng tôi hứng lên thôi."
Dường như lần nào cậu chủ động đến công ty cũng sẽ gặp mấy chuyện kiểu này thì phải. Lần trước đón hắn đi làm thì là vụ Kassi. Lần này thì suýt nữa hiểu lầm Có Nguy rồi.
"Ồ." Cố Nguy cười khẽ, "Vậy sau này mong em có hứng nhiều hơn nhé."
Việt Phỉ: "Anh muốn tôi đến công ty à? Để làm gì vậy?"
"Tôi phải ngồi làm việc một mình, chán quá." Cố Nguy nói.
Ai chẳng biết Cố Nguy là một người siêu cấp cuồng công việc làm việc ngày đêm không biết mệt mỏi. Giờ nói bản thân chán nghe có chói tai quá không vậy?
Tai Việt Phỉ đỏ rực, ậm ừ đồng ý: "Vậy có thời gian tôi sẽ mang cho anh đồ ăn nhé?"
"Cám ơn em." Cố Nguy véo nhẹ má cậu.
Việt Phỉ trừng mắt nhìn hắn, giả vờ tức giận: "Lại véo mặt!"
"Được, vậy không véo em nữa." Nói rồi, Cố Nguy cúi đầu, đặt nhẹ lên má cậu một nụ hôn.
Không có tình dục, cũng chẳng phải do tin tức tố quẫy nhiễu, chỉ đơn giản là một nụ hôn má nhẹ nhàng.
"Vậy sau này khi nào tôi muốn véo má em, em cho tôi hôn một cái, hôn rồi thì không véo em nữa."
Quả nhiên là gian thương...Việt Phỉ đỏ mặt nói: "Hay anh cứ véo đi nhé..."
...
Cố Nguy thích cậu, phải không?
Trở lại về chỗ ngồi, Việt Phỉ nằm bò lên bàn học, trái tim trong ngực đập nhanh như đánh trống, thình thịch thình thịch.
Cố Nguy có thích cậu không?
Không thích thì sao lại hôn cậu như vậy?
So với những lần tiếp xúc trước đó, nụ hôn này tới một cách đột ngột như vậy khiến Việt Phỉ hơi dao động.
Nếu không phải dục vọng, nhưng vẫn muốn gần gũi nhau, ngoài thích ra thì còn cái gì nữa???
Càng nghĩ càng điên đầu, Việt Phỉ đành mở sách vở ra, lấy bình tĩnh bắt đầu giải đề.
Việc hôm nay chớ để ngày mai, bây giờ cậu sẽ tỏ tình luôn!!!
Nghĩ đến đây, Việt Phỉ đứng dậy, ném sách bài tập sang một góc, ngạo nghễ bước chân về phía phòng làm việc của Cố Nguy.
Gõ cửa, đẩy cửa ra, Việt Phỉ hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt lại.
"Cố Nguy, tôi thích anh!!"
Giọng nói vừa phát ra, không khí im lặng một hồi lâu.
Trái tim nhiệt huyết của Việt Phỉ lạnh đi một nửa rồi. Cậu mở mắt, trong phòng làm việc không có lấy một bóng người.
... Cố Nguy đâu rồi?
Cố Nguy, người không biết mình vừa bỏ lỡ điều gì, đang bơi trong bể trên tầng cao nhất của biệt thự.
Tiến độ chậm chạp của Việt phỉ khiến hắn cảm thấy hơi bực bội. Thậm chí hắn còn muốn chọc thủng mảnh giấy mỏng ngăn cách giữa hai người.
Trong quá khứ hắn đã từng trải qua cuộc đàm phán còn dài hơn như thế này, thế nhưng hắn chưa bao giờ mất kiên nhẫn đến thế.
Cố nguy đứng dậy từ trong bể bơi, cầm lấy khăn bước vào trong phòng tắm. Hắn đang định bấm nút điều khiển để đóng rèm lại thì thấy bóng dáng Việt Phỉ đang đi từ cầu thang lên được phản chiếu trên tấm kính.
Nghĩ rằng Việt Phỉ cũng muốn bơi, Có nguy không có ý định tắm nữa, muốn cùng cậu bơi một lúc. Nhưng hắn lại thấy Việt Phỉ đang chậm chạp đi về phía mình.
Cánh cửa trượt bằng kính không có khóa bị kéo từ bên ngoài sang một bên, mặt Việt Phỉ cứng đờ như dũng sĩ thấy chết không sợ hãi.
Cố Nguy nhướng mày, muốn hỏi cậu có chuyện gì đang xảy ra; thì Việt Phỉ lại nhắm chặt mắt lại, cánh môi khẽ động đậy.
"Cố Nguy, hình như tôi, tôi... thích anh, có phải anh cũng thích tôi không?" . truyện teen hay
Cậu vừa nói xong, không khí xung quanh hai người lại rơi vào yên lặng như phòng làm việc trống rỗng vừa rồi.
Việt Phỉ nắm chặt tay, móng tay cậu chôn sâu vào lòng bàn tay.
Thất bại rồi à?
Đầu óc cậu trở nên trống rỗng, đột nhiên Việt Phỉ không biết phải nói tiếp như thế nào.
Quá bồng bột, quá hấp tấp, giờ lòng cậu tràn đầy hối hận.
Việt Phỉ cắn chặt môi dưới, cậu cúi đầu, mắt nhìn xuống dưới, không dám đối diện với Cố Nguy.
Bây giờ đây, Việt Phỉ vô cùng hối hận tại sao cuốn sách này không phải một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, như vậy cậu có thể quay ngược thời gian rút lại câu nói khi nãy.
"Chuyện đó..." Việt Phỉ đang định nói lời ban nãy chỉ là do cậu chơi sự thật hay thử thách với bạn mà thôi, nhưng cậu lại nhìn thấy đôi chân trần của Cố Nguy đang dẫm lên viên gạch trắng ngay đối diện mình.
Cằm cậu bị nâng lên, hai mắt Việt Phỉ nhắm chặt lại, hai vai cậu rụt lại, cho rằng Cố Nguy chuẩn bị đánh mình.
Nhưng cậu lại không ngờ rằng bàn tay hắn sẽ đặt trên bả vai mình, ép