Bị thương? Phanh xe có vấn đề?
Ánh mắt Cố Nguy lập tức thay đổi, ly thủy tinh vỡ nát ở dưới chân ban nãy đánh rơi còn chưa kịp dọn dẹp thì lại nghe thấy Việt Phỉ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lo lắng trong lòng vốn chỉ xuất hiện trong tích tắc nháy mắt lại lan rộng ra.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại cho thư ký sắp xếp mọi việc thật ổn thỏa.
Việc này chắc chắn không phải là tai nạn, nhưng hiện tại quan trọng hơn cả vẫn là sự an toàn của Việt Phỉ.
Khi Cố Nguy đi tới nơi, Việt Phỉ đã được đưa vào phòng phẫu thuật. Thể chất cậu không cường tráng được như Alpha, Omega vốn dĩ rất mỏng manh. Bởi vậy nên lái xe có thể bình an vô sự cứu được Việt Phỉ, nhưng bản thân cậu trước khi lên bờ thì đã mất đi ý thức.
Từ khi đi ra từ phòng giải phẫu, Việt Phỉ vẫn chưa tỉnh lại. Trận hôn mê của cậu kéo dài thẳng đến chiều tối ngày hôm sau mới từ từ chuyển biến.
Cố Nguy đã mang hết công việc dọn tới bệnh viện, đang làm việc trên chiếc bàn đối diện với giường bệnh.
Nhìn thấy phía trên giường có động tĩnh, Cố Nguy đứng dậy, đi tới bên giường Việt Phỉ, thấy cậu đang mở to mắt mới nhẹ nhàng thở ra.
Từ ngày hôm qua đến bây giờ, tuy rằng bác sĩ đã nói rằng người bệnh không có vấn đề gì lớn, nhưng Việt Phỉ vẫn không chịu tỉnh lại, Cố Nguy cũng không thể yên tâm nổi.
Cũng may, rốt cuộc……
Nhưng ngay sau đó, Cố Nguy cũng đã nhận ra được sự khác thường, bởi vì ánh mắt Việt Phỉ đang nhìn hắn, quá xa lạ.
“Anh là ai? Tôi đang ở đâu?”
Cố Nguy nhíu mày, ấn vào nút gọi ở trên đầu giường.
Ngay lập tức, phía ngoài cửa đã có tiếng bước chân truyền đến, bốn năm bác sĩ cùng ba bốn y tá đều đẩy cửa vào.
“Cố tổng? Cậu Việt tỉnh lại rồi??!!”
Việt Phỉ nhìn nhóm người liên tiếp tiến vào phòng, ánh mắt vẫn lạnh nhạt.
Cố Nguy quan sát nét mặt của Việt Phỉ, mày càng nhíu chặt hơn, quay đầu nói với bác sĩ: “Em ấy mất trí nhớ.”
Câu này vừa được nói ra, cả phòng bệnh lại rơi vào im lặng.
“Phiền ngài rời đi trong chốc lát, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra cho bệnh nhân.”
Khi nói chuyện, tất cả các tư liệu của Việt Phỉ đều được để trên bàn làm việc của Cố Nguy, rõ ràng, các bác sĩ chuẩn bị thảo luận ngay tại chỗ.
Cố Nguy gật đầu, tầm mắt dừng lại trên người Việt Phỉ vài giây, cuối cùng cũng không nói thêm gì, đi ra ngoài.
Việt Phỉ nhìn thẳng vào mắt hắn, quá lạnh nhạt. Đủ xa lạ để khiến mấy câu an ủi của hắn chui lại vào trong bụng.
Không biết qua bao lâu sau, bác sĩ cuối cùng cũng rời khỏi phòng bệnh.
Trong đó còn có một vị từng chẩn đoán Việt Phỉ phân hóa chậm- Bạch Hi, vì trước đây ông và Cố Nguy đã có tiếp xúc qua, bây giờ ông cũng là người tương đối thích hợp để nói với Cố Nguy về tình huống của Việt Phỉ.
“Cố tổng, chúng tôi đã kiểm tra về tình huống của cậu Việt, xác nhận được bệnh nhân trừ việc có một số thương tích mặt ngoài, tất cả các vấn đề khác đều bình thường, chỉ là ký ức từ tháng 8 tới nay đã bị mất đi.”
Tháng 8 đến bây giờ? Trùng khớp với thời gian quen biết hắn? Sao có thể vừa khéo như vậy?”
Cố Nguy mím môi, nhựa thông trở nên hung ác tỏa ra sự bất bình của hắn: “Nguyên nhân là gì?”
“……Hiện tại chúng tôi vẫn chưa tìm hiểu được.”
“Ồ.” Cố Nguy nheo mắt, “Bây giờ các người đang nói cho tôi biết, nhóm chuyên môn cấp cao của Cố thị, các chuyên gia mang danh hàng đầu quốc tế, không tìm nổi nguyên nhân vì sao sau tai nạn xe một Omega lại mất trí nhớ như vậy?”
Trái phải đều là một câu chuyên gia, giống như tát vào mặt bọn họ một cái.
Bạch Hi có hơi xấu hổ, nhưng vẫn chống lại áp lực: “Chúng tôi có trách nhiệm với Cố tổng, cũng có trách nhiệm đối với bệnh nhân. Trừ việc mất trí nhớ ra vẫn không có vấn đề gì lớn, đương nhiên không thể bỏ qua nguyên nhân là vì chịu phải ngoại lực quá lớn nên mới dẫn đến mất trí nhớ. Nếu muốn xác định rõ thì phải ở lại viện quan sát thêm một thời gian.”
“Thời gian là ba ngày, nguyên nhân và phương án giải quyết, tôi muốn thấy cả hai.” Thanh âm của Cố Nguy vẫn lạnh lẽo, “Đừng nói với tôi mọi người không làm được.”
Bạch Hi: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Không khí trong phòng bệnh không hề ồn ào như bên ngoài, Việt Phỉ cúi đầu, dùng vân tay mở khóa điện thoại được đặt trên đầu giường bệnh, kiểm tra thông tin.
Khi Cố Nguy tiến vào phòng bệnh, Việt Phỉ đã xem xong di động, im lặng ngồi trên giường.
Thấy hắn, Việt Phỉ ngẩng đầu lên, nhìn Cố Nguy: “Tôi muốn về nhà.”
Cố Nguy: “Em muốn về nhà nào?”
“Nhà họ Việt.” Việt Phỉ lạnh nhạt đáp.
Cố Nguy: “Em có biết bản thân em bị mất trí nhớ không?”
Việt Phỉ: “……”
“Chúng ta đã kết hôn.” Cố Nguy nhìn cậu, không bỏ sót biểu tình trên gương mặt Việt Phỉ.
Nghe được hắn nói hai người đã kết hôn, Việt Phỉ hơi cau mày.
“Bây giờ nhà của em, là ở Nam Loan Hương.” Cố Nguy nói thêm một câu.
“Tôi không biết anh đang nói cái gì. Tôi không hề quen biết anh, hơn nữa, tôi cũng đã có bạn trai rồi.” Việt Phỉ cũng không hoảng loạn, “Anh nhận sai người rồi.”
Cố Nguy im lặng, nhìn Việt Phỉ một lúc lâu. Sau đó mới xoay người, trước khi rời khỏi phòng bệnh còn nói thêm: “Mấy ngày này em nghỉ ngơi ở trong bệnh viện đi.”
Lời của người đàn ông nói là mệnh lệnh, không hề có ý hỏi ý kiến.
Sau khi Cố Nguy rời đi, Việt Phỉ muốn ra khỏi phòng bệnh, lại bị vệ sĩ canh ngoài cửa chặn lại, di động đặt trên đầu giường cũng không cánh mà bay.
“Cố Nguy? Y hệt với mấy tin tức xem trên TV, là một Alpha ngạo mạn.”
Trong phòng bệnh, Việt Phỉ đứng ở bên cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài, nét mặt vẫn lạnh nhạt.
“Quả nhiên, mình không thể thích thế giới bị chi phối bằng tin tức tố này được.”
Vầng trán trắng nõn dựa vào cửa sổ thủy tinh lạnh lẽo. Cậu biết Giản Diệc đã đánh dấu một Omega khác, sau đó lại nghe Cố Nguy nói hai người đã kết hôn, cậu cũng không cảm thấy có gì quá ngạc nhiên. Chưa đầy bốn tháng, thế giới này đã biến thành một thứ mà cậu ta không thể nhận ra.
Ba tháng này như một giấc mộng, cậu, vẫn còn là cậu sao?
……
Trên đường về lại Nam Loan Hương, tin tức tố lạnh lẽo từ trên người Cố Nguy vẫn không có dấu hiệu giảm đi, áp lực khiến Đường Duyệt ngồi trên ghế phụ cũng nổi da gà.
Lâu rồi anh mới thấy bộ dáng này của sếp nhà mình.
Mà khi nhớ lại, hình như từ khi kết hôn với Việt Phỉ, mặt mốc của sếp nhà mình thi thoảng mới xuất hiện được ít ý cười.
Trước đó, cho dù hạng mục lớn của công ty thành công, đôi mắt của Cố Nguy vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt, sau khi Việt Phỉ xuất hiện mới có thể khiến hắn trông giống người bình thường hơn một chút.
Hiện tại, những biểu cảm giống người đó lại đi theo luôn trí nhớ của Việt Phỉ, biến mất không dấu vết.
Sự việc lần này quá đột ngột, rõ ràng ngày hôm qua tất cả đều