Trong căn phòng tối tăm, trước chiếc cửa sổ kính thủy tinh, hai bóng người đan chồng lên nhau.
Phía trước người là cảnh đêm thành phố, đằng sau lưng là nhiệt độ ấm áp của cơ thể, khoảnh khắc gáy bị răng nanh ma sát vào, Việt Phỉ hít sâu một hơi.
Trước đây cậu không hề có khái niệm gì về một gia đình, cũng không hề ôm hy vọng gì về nó.
Nhưng bây giờ, ở thế xa lạ này, vì có người phía sau mà lần đầu tiên cậu lại có kỳ vọng vào tương lai.
Omega ngẩng đầu lộ cần cổ mảnh khảnh, một tay cậu chống lên mặt cửa kính, tay kia duỗi ra phía sau, dường như không thể đứng vững được, đè lên đầu Alpha.
Chân mày nhăn chặt được đối phương vuốt phẳng lại, sau đó hắn trượt tay xuống, che hai mắt Việt Phỉ.
Mất đi thị giác, những giác quan khác lại càng thêm mẫn cảm.
Alpha ngẩng đầu, kéo tay cậu xuống, dẫn đường cho Omega của mình về miền cực lạc.
Khoái cảm này không hề xa lạ với Việt Phỉ, điều duy nhất xa lạ ở đây có lẽ là bàn tay đang bao quanh tay cậu, mạnh mẽ, nóng bỏng.
“Đủ rồi, không cần nữa.”
Đôi mắt bị che lại, tất cả các xúc giác đều trở nên mãnh liệt hơn bình thường đến mấy lần. Bàn tay đè lên cửa sổ thủy tinh ướt đẫm mồ hôi, yếu ớt giãy giụa.
Cố Nguy cúi đầu nhìn cánh môi đỏ tươi của Việt Phỉ, hắn nghe được tiếng thở dốc hỗn loạn của cậu, nhẹ nhàng liếm môi.
Nhựa thông lại mạnh mẽ quấn chặt lấy hương xuân, kéo căng cành lá, khống chế toàn bộ luồng tin tức ngọt ngào kia, dẫn đường nó leo đến điểm cao nhất, rồi từ đỉnh, lại lao nhanh xuống dướng.
Cánh môi đỏ mọng dưới tầm mắt mở ra rên rỉ. Cố Nguy cúi đầu, thương tiếc mà hôn lên.
……
Hôm sau, di động của Cố Nguy vang lên.
Nhìn thấy tên người nhận, Cố Nguy không muốn nhấc máy nữa, lại vừa lúc Việt Phỉ cũng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cậu đẩy nhẹ hắn, thúc giục hắn nhận điện thoại.
Cố Nguy lại trực tiếp tắt máy.
Nhưng đối phương lại không dễ dàng từ bỏ như vậy, di động mới yên lặng hồi lâu lại vang lên.
Việt Phỉ mở mắt ra: “Anh không nhận điện à?”
Cố Nguy tắt âm báo của điện thoại: “Không quan trọng lắm.”
Việt Phỉ lại nhìn rõ cái tên hiện lên màn hình.
Cố Tỉnh?
“Anh hai của anh phải không?”
Cố Nguy rũ mi, nhìn chằm chằm Việt Phỉ: “Em nhớ được anh ấy?”
Việt Phỉ mờ mịt: “Em chỉ nhớ rõ tên, nhìn như thế nào thì không nhớ rõ.”
“Không sao, không quan trọng lắm.” Cố Nguy xoa đầu cậu,:Em muốn dậy rồi à?”
Việt Phỉ ừ một tiếng vươn vai, cậu đang muốn đứng dậy thì lại bị Cố Nguy xoay người đè dưới thân.
Việt Phỉ: “?”
Cố Nguy cúi người, cắn lên vành tai cậu: “Hôm qua chỉ lo hầu em thôi, có qua có lại, hôm nay anh muốn thu lễ.”
Mặt Việt Phỉ đỏ bừng: “......Ừm.”
Chưa để Cố Nguy kịp làm gì, Việt Phỉ giơ tay lật người lại, sau đó duỗi tay với lấy cốc nước ở tủ đầu giường uống một ngụm. Cậu liếc nhìn Cố Nguy, cúi đầu chui vào trong chăn.
Cố Nguy nhướng mày, ngọn lửa hưng phấn nhảy lên trong đáy mắt.
……
Hai người lăn lộn đến tận trưa mới có thể rời giường.
Việt Phỉ cào cào tóc đi tới phòng bếp: “Chết đói rồi, đều do anh.”
Nghe vậy, Cố Nguy đang đi chậm rì rì phía sau lại tăng tốc độ, đi tới cạnh người cậu, bàn tay hắn vòng qua eo Việt Phỉ ấn một cái: “Hử? Vừa nãy ăn không no sao?”
Việt Phỉ lập tức nhận ra đối phương đang ám chỉ đến điều gì, lỗ tai đỏ bừng nhưng miệng vẫn không chịu thua: “Anh đừng có bậy bạ.”
Cố Nguy cảm thấy quá oan ức: “Anh chỉ trần thuật sự thật thôi mà.”
Việt Phỉ duỗi ta, huých nhẹ khuỷu tay vào eo hắn: “Nếu anh cứ nói chuyện kiểu đó thì không có lần sau đâu.”
Vì thế đến tận khi hai người ăn cơm, Cố Nguy cũng không nói thêm câu nào.
Việt Phỉ nghĩ hắn đang tức giận, nhìn hắn thêm hai cái mới không nhịn được mà hỏi: “Sao anh lại không nói gì vậy?”
Cố Nguy nhướng mày: “Vì □□.”*
Việt Phỉ trợn trắng mắt, không để ý đến hắn nữa.
Thấy cậu vẫn dễ trêu như vậy, Cố Nguy bật cười ra tiếng.
*Raw và qt đều bị như vậy, tui cũng không biết thay từ gì, thôi thì bạn đọc tự tưởng tượng nha. Nếu bạn nghĩ được từ nào hợp lý thì cmt cho tui với, tui sẽ thay vào.
……
Đến chiều tối, hai người tay trong tay đi dạo quanh bờ sông rồi cùng nhau đến nhà hàng gần đó ăn cơm.
Sau khi lật xem thực đơn, Việt Phỉ không hỏi ý kiến Cố Nguy, trực tiếp gọi phần bò bít tết.
Đến khi người phục vụ mang lên hai phần bò, Việt Phỉ đột nhiên bật cười.
Cố Nguy chống cằm ngồi đối diện cậu, khóe miệng hắn cong lên, nhìn cậu vui vẻ như vậy, tuy hắn không biết Việt Phỉ đang cười cái gì, nhưng trong lòng chỉ cảm thấy mềm nhũn ra, muốn thấy cậu luôn vui vẻ như vậy.
“Sao vậy em?” Cố Nguy hỏi cậu.
Việt Phỉ đảo trong mắt, mơ hồ trả lời: “Nhớ tới hồi trước có một người phải ăn hai phần bít tết lận.” *
Cố Nguy không biết nguyên nhân, không hiểu được vì sao chuyện một người ăn hai phần bò bít tết lại có thể khiến người khác vui vẻ như vậy: “Vậy mình gọi thêm một phần nữa nhé?”
Việt Phỉ lắc đầu: “Bây giờ có anh ở đây rồi, có thêm người ăn phần này rồi.”
Cố Nguy mỉm cười, đặt đĩa thịt bò mình vừa mới cắt xong đến trước mặt Việt Phỉ.
“Nói ngọt quá, thưởng em.”
*Quay lại về những chương đầu tiên cho bạn nào không nhớ nhé. Khi hai người xem mắt cũng gọi bò bít tết như thế, nhưng Cố Nguy nói xong lại về luôn nên Việt Phỉ phải ăn hết. Nói cách khác thì Việt Phỉ nhớ lại rồi.
Trăng non treo lên bầu trời, ánh trăng sáng lạnh chiếu lên mặt đất, hai ven đường là tiếng côn trùng vang lên không dứt bên tai, là khung cảnh cực kỳ thích hợp để đi bộ vào ban đêm.
“Khi nào em muốn về Nam Loan Hương?” Cố Nguy hỏi cậu.
Việt Phỉ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không vội được không? Chờ đến khi em tìm được khách thuê nhà trước đã. Hơn nữa anh không thấy bây giờ chúng mình cũng rất tốt sao? Dù sao cũng ở ngay bên cạnh nhau mà.”
Cố Nguy: “Như vậy vẫn là ở riêng, chúng ta là bạn đời hợp pháp.”
Từ lúc hủy bỏ hợp đồng, hai người vẫn ăn ý không nhắc đến chuyện ly hôn.
Việt Phỉ hơi nhăn mày, dừng chân lại: “Chúng ta vẫn ở trong giai đoạn yêu đương thôi.”
Thấy cậu không đuổi theo, Cố Nguy cũng dừng lại, nhưng hắn không hiểu được ý của cậu.
Việt Phỉ mím môi: “Người yêu và bạn đời khác nhau ở chỗ nào, anh cứ nghĩ xem.”
Nói rồi Việt Phỉ đi thẳng lên tầng, một mình bước vào thang máy.
Cố Nguy vẫn đi theo phía sau cậu, hắn nhận ra bản thân vừa chọc giận đối phương, im lặng nghĩ vấn đề nằm ở đâu.
Đến khi hắn vào chung cư, cửa thang máy đã khép lại. Việt Phỉ không chờ hắn, đi lên một mình rồi.
Khác nhau ở chỗ nào?
Hai tay Cố Nguy đút vào túi, hiếm lắm mới cảm thấy hoang mang như vậy.
Nửa đêm, Đường Duyệt nhận được một tin nhắn kỳ quặc của ông chủ nhà mình.
Cố tổng: “Anh có biết người yêu và bạn đời kém nhau cái gì không?”
Chắc không phải câu hỏi hack não đúng không? Đường Duyệt dè dặt trả lời: “Đăng ký kết hôn sao?”
Đường Duyệt lại hoang mang Hồ Quỳnh Hương, đã đăng ký kết hôn rồi thì người yêu không phải thành bạn đời à? Đây là chuyện xưa cũ quái quỷ gì thế?
Đăng ký rồi mà không phải người yêu thì anh biết, Cố tổng và cậu Việt chính là cái kiểu như vậy. Nhưng đã là người yêu đăng ký kết hôn mà không phải bạn đời là kiểu gì vậy??
Đường Duyệt chỉ có thể trả lời Cố Nguy nói xin lỗi, anh cũng không rõ chuyện này lắm.
Trong phòng, Cố Nguy ngồi một mình trầm tư.
Hắn nhớ tới yêu cầu dọn khỏi Nam Loan Hương của Việt Phỉ, sau đó bản thân chuyển đến đây. Hai người làm bộ không quen biết gì nhau, đi đến giờ là tình trạng hẹn hò yêu đương cuồng nhiệt, nhưng Việt Phỉ vẫn không muốn về Nam Loan Hương với hắn.