Sau Khi Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Ta bạo Hồng

Chương 74


trước sau

Dạy kèm bài tập về nhà cho con cái là một vấn đề không nhỏ mà cộng đồng phải đối mặt.

Việc phụ huynh dạy lại những kiến thức mới rơi xuống càng khó hơn.

Dì Tôn đã tìm được người giúp giải quyết hai vấn đề lớn ngày hôm nay, cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn, bước đi cũng thoăn thoắt hơn không ít.

Thím Vương, người cũng đang giúp con cháu làm bài tập về nhà trong thôn, lúc này nhìn thấy dì Tôn đi dạo nên chào hỏi.

"Chị Tôn, sao chị lại đi dạo thế, không kèm Tiểu Minh làm bài tập à?"

Dì Tôn hay to tiếng, mỗi lần sau khi dạy kèm cho An Tiểu Minh làm bài tập là bị chọc tức đến huyết áp tăng vọt, hơn nửa cái thôn đều có thể nghe được giọng nói sốt ruột của bà.

Kết quả thím Vương rất khinh ngạc khi thấy hôm nay bà không tức giận, ngược lại sắc mặt còn hồng thuận biểu tình vui vẻ nữa.

Tâm tình siêu cấp tốt dì Tôn đắc ý nói với thím Vương, "Không cần nhọc lòng. Thôn chúng ta hôm nay không phải có minh tinh tới ghi hình chương trình sao? Bên trong có một anh chàng rất có học thức lớn lên lại đẹp trai đã giúp tôi dạy Tiểu Minh học rồi, dạy rất giỏi."

"Nha, thật sao, tôi đi xem với."

Thím Vương rất hào hứng muốn nghe trực tiếp, không dạy thêm bài tập cho con nữa, vội vàng cùng dì Tôn chạy đến trước cửa nhà bà.

Hàng rào nhà dì Tôn bị khoét rỗng, khi Lâm Yên Nhiên đang phụ đạo cho An Tiểu Minh trong sân, thím Vương có thể nhìn rõ qua hàng rào.

Sau đó, thím phát hiện ra An Tiểu Minh, bình thường làm bài tập cũng không ra dáng, giờ đang nghiêm túc theo Lâm Yên Nhiên học lại ghép vần.

Điều này làm thím rất ngoài ý muốn.

"Tuyệt thật đó! Tiểu Minh nhà chị lại nghe lời như vậy!"

Thấy An Tiểu Minh nghiêm túc học tập, thím Vương lập tức kéo dì Tôn đến một góc nhỏ, nhỏ giọng hỏi: "Tôi thấy anh chàng đẹp trai này dạy khá tốt. Nữu Nữu nhà tôi học cùng lớp với Tiểu Minh nhà chị, chị có thể để anh chàng đẹp trai này dạy chung ôn tập cho tụi nó thế nào? Sắp cuối kỳ rồi, tôi cũng không biết dạy mấy cái này."

"Được chứ, chỉ cần cậu ấy đồng ý là được." Dì Tôn gật đầu, "Bất quá cậu ấy đang ghi hình chương trình, hôm qua thư ký Kỷ nói với chúng ta là họ phải làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt, thì chị phải trả lương cho cậu ấy, nếu không cậu ấy không thể hoàn thành nhiệm vụ, buổi tối không thể ăn cơm."

Thím Vương khẽ tặc lưỡi, "Tôi hiểu tôi hiểu, cũng không thể để người ta giúp đỡ vô ích."

Sau đó, thím Vương lại đi kêu con trai mình, mấy hộ dân trong thôn cũng nghe nói chuyện này, liền đều muốn Lâm Yên Nhiên giúp phụ đạo cho con họ.

Vì thế, nửa giờ sau, dì Tôn đưa ba đưa trẻ đến, vui vẻ hỏi Lâm Yên Nhiên xem anh có thể giúp phụ đạo những đứa trẻ này luôn được không.

Lâm Yên Nhiên nhìn ba đứa trẻ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình có chút ngốc.

Không chỉ có Lâm Yên Nhiên ngốc, ngay cả khán giả không có góc quay của dân thôn xem cũng ngốc theo.

【??? 】

【 Tại sao lại đột nhiên có nhiều trẻ em như vậy?? 】

【 Đây là đều muốn để Yên Nhiên giúp phụ đạo bài tập sao?? 】

Lâm Yên Nhiên nhìn ba đưa trẻ trước mặt đang đeo cặp sách lớn, tay cầm vở bài tập và bút, lại nhìn vẻ mặt chờ mong của nhóm bác trai bác gái, liền không từ chối.

"Được rồi, đều là lớp một sao?"

"Đúng đúng, đều là lớp một."

Lâm Yên Nhiên nhanh chóng lập một kế hoạch trong đầu, sau đó gật đầu, "Được."

Được sự đồng ý, các phụ huynh nhanh chóng dọn bàn ghế ra để con mình ngồi.

Nhà thím Vương bên cạnh đầy đủ tiện nghi, thím còn đem theo bản đen nhỏ và phấn mà con dâu mua cho đứa cháu.

"Lão sư, dùng cái này viết dùng cái này viết."

Sau khi tự tay sắp xếp, sân nhà của dì Tôn trở thành một lớp học nhỏ.

Sau khi giúp sắp xếp bàn ghế, phụ huynh cũng chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, dì Tôn kéo Lâm Yên Nhiên lặng lẽ nói với anh, "Dì đã nói với bọn họ rồi, đều sẽ trả tiền lương gấp đôi cho con."

Lâm Yên Nhiên:??

Lâm Yên Nhiên lắc đầu: "Không sao, không cần đưa."

Dì Tôn cũng lắc đầu, "Không được không được, chuyện này liên quan đến việc ghi hình chương trình của con, cái gì phải đưa thì đưa, bọn họ nói tối qua tụi con cái gì cũng không có, thậm chí cơm cũng không có ăn, tối nay không được đói nữa."

Lâm Yên Nhiên:?

Máy quay luôn hướng về phía Lâm Yên Nhiên, sau khi nghe một phiên lời nói như thế, làn đạn cười điên rồi

【 Hahaha dì Tôn à, dì nghe tin vẻ hè ở đâu vậy? Cười nghẻo luôn rồi 】

【 Dì là lo lắng Yên Nhiên không có gì ăn, nên mới tìm cho anh ấy nhiều tiền lương vậy sao 】

【 Vậy mật mã tài sản của Yên Nhiên thật ra là trẻ em? 】

【 Lần trước bán tranh cho trẻ em, lần này lại dạy thêm cho trẻ em, thật sự là dựa vào trẻ em để làm giàu 】

【 Chị em nghiêm cẩn một chút, quốc gia quy định hiện tại không được dạy thêm, cái này gọi là phụ đạo! 】

【 Chỉ có mình tôi cảm thấy đau đầu thôi sao, nhà tôi phụ đạo cho một đứa thôi cũng đủ lăn lộn rồi. Yên Nhiên như thế rất tốt, tổng cộng bốn đứa! 】

【 Cũng không biết Yên Nhiên có thể xử lý được không đây 】

Trong những làn đạn, mọi người trêu chọc thì trêu chọc nhưng đều là thiện ý.

Nhưng những người lòng mang ý xấu, bắt đầu bắt nhịp sau khi nhìn thấy có người qua đường bày tỏ lo Lâm Yên Nhiên có thể sẽ không xử lý được.

【 Yên Nhiên đúng là tham lam, vì tiền cái gì cũng không màng 】

【 Đúng vậy, nhiều trẻ em như vậy có thể phụ đạo tốt được sao 】

【 Tấm tắc, vì bác ratings, liền lấy trẻ em làm mánh lới quảng cáo 】

【 Fan đen lại tới nữa, vừa ròi khi ảnh đồng ý phụ đạo, ảnh cũng có biết là có tiền đâu 】

【 Tôi phi nước lên đầu mấy người giờ, rõ ràng là bác trai bác gái nhờ Yên Nhiên giúp phụ đạo không được sao, nói giống như anh ấy cố tình đi tìm nhiều người vậy 】

Làn đạn tiết tấu một mảnh phi, Lâm Yên Nhiên lại tròn chuyện cùng các bạn nhỏ.

Thông qua nói chuyện phiếm cùng xem xét bài tập trước đó của của các em, anh đã nắm được tình hình sơ bộ của một số em và phát hiện hầu hết các em đều cần kiểm tra và ôn tập.

Thấy các em có chút vấn đề về ghép vần, Lâm Yên Nhiên liền kết hợp tài liệu giản dạy và phương pháp đơn giản dễ hiểu mà anh tổng kết lại, rồi cùng dạy bốn đứa lại ghép vần một lần nữa.

Lâm Yên Nhiên đứng trên tấm bản đen nhỏ, giống như một giáo viên, dạy dễ hiểu.

Mấy bạn nhỏ phía dưới, cũng bởi vì lão sư là một gương mặt rất mới mẻ, nên đã phá lệ nghiêm túc lắng nghe.

Lúc đầu, làn đạn đều là cãi nhau lộn xộn đen thùi lùi.

Dần dần, nội dung làn đạn lại đổi hướng gió.

【 Ghép vần trong lớp một thật sự siêu khó, mà Yên Nhiên giảng đơn giản lại dễ hiểu, con trai tôi nói cậu ấy giảng hay như giáo viên vậy 】

【 Cơ trí tôi đã kéo con gái mình theo tới nghe xem, trước đây các nguyên âm con bé không hiểu được, đi theo nghe cư nhiên lại hiểu được 】

【 Ghép vần thật là kẻ thù truyền kiếp của cha mẹ có con cấp một, bảo bối nhà tôi căn bản không tốt, lớp 5 vẫn còn, hôm nay vừa vặn cùng nhau phụ đạo luôn, cảm ơn Yên Nhiên 】

Sau khi Lâm Yên Nhiên chia bài giảng thành các phần cho các bé lớp một, trong khi cho bọn trẻ thời gian đi vệ sinh và nghỉ ngơi, một đưa trẻ lớp 3 rụt rè đến sân với bài tập của mình và nhờ Lâm Yên Nhiên thuận tiện dạy cô bé một chút.

Lâm Yên Nhiên nhìn thoáng qua đề, sau đó lật nhanh chống cuốn sách toán của cô bé, lúc sau liền giải thích câu hỏi cho cô bé, ngay sau đó còn đưa cho cô bé một câu hỏi biến thức.

Vì cô bé đã hiểu nên vô cùng tự tin đưa ra đáp án, Lâm Yên vẽ một đóa hoa nhỏ màu đỏ vào vở của cô bé để cổ vũ.

Cô bé vui vẻ đến không được, hứng thú bừng bừng còn muốn tiếp tục làm bài.

Phương pháp lớp một trước đó của Lâm Yên Nhiên đã được phụ huynh công nhận, người có nhịp không nhất thiết phải có nhịp, thấy Lâm Yên Nhiên không dùng phương trình đơn giản nhất khi giảng đề cho cô bé, lập tức bắt đầu chế nhạo.

【 Cái này trực tiếp dùng phương trình không phải là giải được sao? Làm gì dùng phương pháp lỗi thời lại ngu ngốc như vậy? 】

【 Đại ca, anh đọc sách chưa? Lớp 3 thậm chí còn chưa học phương trình 】

【 Vậy bạn nghĩ sao Yên Nhiên lại đọc tất cả sách do bọn nhỏ đem đến một lần và tham khảo phương pháp giảng giải của giáo viên a, chính là để phù hợp với trình độ nhận thức của bọn trẻ đó, đồ vô tri! 】

【 Tôi dạy lớp 3, Yên Nhiên giải thích câu hỏi này rất hay, biến thức cũng rất có trình độ 】

【 Lầu trên nói rất đúng, tại sao một số phụ huynh cảm thấy khó giúp con làm bài tập về nhà? Trước hết, bạn đã đọc qua sách của con bạn chưa? Khi phụ đạo, bạn sử dụng một số phương pháp mà bọn trẻ chưa từng học qua, hoàn toàn không nằm trong nội dung sách giáo khoa và trình độ nhận thức của bọn trẻ, làm sao chúng có thể hiểu được? Yên Nhiên rõ ràng là có kinh nghiệm dạy trẻ em, rất lợi hại 】

【 Vc, tôi còn tương cậu ấy muốn học mới đi đọc sách giáo khoa, hoá ra là như vậy sao! 】

【 Tôi chỉ tò mò làm thế nào anh ấy lại biết nhiều như vậy...】

【 Không phải là có con đi??? 】

【??? Vớ vẩn! Chẳng nhẽ ngày thường phụ đạo cho con của họ hàng có kinh nghiệm không được sao! 】

Lâm Yên Nhiên không có con, sở dĩ anh có những kinh nghiệm này hoàn toàn là do người bạn làm việc trong cơ sở đào tạo ở Pháp lần trước đã kể cho anh nghe về chúng.

Kiến thức có thể khác nhau nhưng phương pháp học tập của trẻ em trình độ yếu là giống nhau, sách giáo khoa là nền tảng, cái gì cũng phải dựa vào sách giáo khoa.

Trẻ em lớp 1 thời gian tập trung không lâu như người lớn.

Sau khi Lâm Yên Nhiên nói chuyện với bọn trẻ khoảng 40 phút sau, liền dừng lại theo chân bọn trẻ chơi trò chơi xếp hình với bọn trẻ một chút, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi.

Trong một buổi trưa chắc chắn không thể giải quyết hết những lỗ hỏng cho bọn trẻ trong một học kỳ.

Lâm Yên Nhiên chọn ra những trọng điểm và chỗ khó, đồng thời phụ đạo những vấn đề cấp bách cần được giải quyết của mấy bé.

Đến 3 giờ, anh dừng lại và bắt đầu dạy bọn trẻ những kỹ năng vẽ đơn giản.

Đơn giản dạy một số kỹ năng vẽ và tô màu, Lâm Yên Nhiên dành thời gian cho những đứa trẻ có hứng thú tự do chơi.

"Ca ca uống nước đi."

Nói cả một buổi trưa, cổ họng của Lâm Yên Nhiên cảm thấy hơi khó chịu.

Khi anh định uống một ngụm nước, Thiến Thiến, một cô bé học lớp 3, đã trước một bước đưa cốc nước ấm cho anh.

Lâm Yên Nhiên cảm động trước sự ấm áp của cô bé, nhanh tay tiếp nhận, "Cảm ơn Thiến Thiến."

Cô bé lắc đầu, vô cùng vui vẻ cười, sau khi thấy Lâm Yên Nhiên uống nước xong, mới trở về chỗ ngồi của mình bắt đầu chìm đắm trong vẽ tranh.

Sau khi khán giả nhìn thấy, xoát một mảnh【 Thiến Thiến hiểu chuyện quá 】【 Thật cảm động ô ô 】【 Yên Nhiên thật tuỵt 】.

Mà lúc này, hai mục liên quan đến Lâm Yên Nhiên trong《 Du lịch bất hảo 》, cũng dần dần lọt vào top 40 hot search.

Cái đầu tiên là # yên nhiên phụ đạo bài tập #

Cái thứ hai là # yên nhiên thật có thể giả vờ #

Anti-fan trực tiếp làm lơ mục thứ nhất, vọt vào mục thứ hai đề tài "thật có thể giả vờ".

Bọn họ vốn tưởng rằng hot search này của Lâm Yên Nhiên là vì giả vờ phụ đạo bài tập mà bị lật xe.

Hưng phấn nhấp vào.

Hôm qua có người cắt đoạn video anh giấu đồ ở trong mũ, tay áo và khăn quàng cổ, mới minh bạch mình đã bị lừa, liền lập tức hùng hùng hổ hổ lui ra.

Cảm thấy mình bị lừa gạt cảm tình, anti-fan bấm vào chủ đề phụ đạo bài tập, thấy chuyện này vẫn đang tiếp diễn liền lập tức vọt vào phòng phát sóng trực tiếp.

【 Chỉ phụ đạo học sinh tiểu học thôi mà cũng thổi lên trời? Chuyện đơn giản như vậy còn mua hot search?? 】

【 Chính là, nếu có bản lĩnh thì đi phụ đạo cho học sinh cao trung đi! Giả vờ cái mẹ gì 】

Fan và khán giả xem những KY này lên tiếng, còn chưa kịp dỗi lại, liền nhìn thấy trong video, anh trai của An Tiểu Minh đang học cao trung trên thị trấn, tan học trở về.

【 Tôi có dự cảm....】

【 Thế nào tôi lại cảm thấy....】

Quả nhiên, anh trai An Tiểu Minh lấy từ trong túi ra hai tờ giấy kiểm tra, đem những câu mình làm sai đến bên cạnh Lâm Yên Nhiên.

"Lão sư, anh có thể giúp em xem cái đề này được không? Em không hiểu lắm."

Mọi người đều biết về trình độ học vấn của Lâm Yên Nhiên, không tốt nghiệp cao trung. Vì trình độ học vấn thấp, bị anti-fan cố ý xuyên tạc, cười nhạo rất nhiều năm "Cá chín lậu".

Biết được học sinh cao trung tới hỏi Lâm Yên Nhiên một câu hỏi, nhóm anti-fan vừa vặn có mặt trong phòng phát trực tiếp rất vui vẻ.

Các loại xoát làn đạn 【 Ngồi chờ cá chín lậu từ chối 】

Nhưng ai biết, Lâm Yên Nhiên buông cái ly trong tay,  nhanh chóng nhìn lướt qua bài kiểm tra, hai lời chưa nói, lập tức đi đến bảng đen, vừa viết vừa bắt đầu giải thích cho đối phương.

"f(x) thỏa mãn f(x 1)-f(x) bằng 2x và f(0) bằng 1 thì f(x 1) bằng f(x) 2x..."

Lâm Yên Nhiên từng bước một đem quá trình viết ra và không mất nhiều thời gian để anh nói đáp án cho đối phương.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giải đi theo học tập trên mạng cũng cầm lấy bút và bắt đầu tính toán.

【 Thật đúng là đáp án này...】

【 Anh ấy chỉ đọc câu hỏi một lần??? Trực tiếp liền tính ra?? 】

Sau khi nghe xong, mắt anh trai An Tiểu Minh lấp lánh sự phấn khích, lại  liên tiếp hỏi Lâm Yên Nhiên hơn mười câu hỏi.

Lâm Yên Nhiên hầu như đều xem câu hỏi một lần rồi nói ra đáp án, có một số câu hỏi đơn giản thậm chí không cần tính toán, đáp án gần như là trình độ buột miệng thốt ra.

Khán giả xem phát sóng trực tiếp cũng tính theo, làn đạn bay qua các loại đáp án, nhưng lại không có ai nhanh bằng Lâm Yên Nhiên.

Nói xong toán học, anh còn thuận tiện giúp anh trai An Tiểu Minh giải thích vật lý.

Khán giả hoàn toàn chết lặng sau khi nghe lời giải thích hoàn toàn chính xác này.

【 Tại sao phòng phát trực tiếp của chúng ta lại đột nhiên trở nên học thuật như thế 】

【 Phòng phát trực tiếp học tập? 】

【 Anh ấy tính thật nhanh a 】

【 Chữ viết cũng thật đẹp!! 】

【 Vừa rồi ai mới nói phụ đạo lớp 1 đơn giản đâu? Kiền thức cao trung thì không đơn giản đi 】

【 Yên Nhiên, anh nói xem, có phải anh gắng camera ở nhà bọn anti-fan đó không? Bọn họ nói anh cái gì không được, anh lập tức vả mặt 】

【 K-không phải, Yên Nhiên không phải chưa tốt nghiệp cao trung sao? Thế lày là thế lào??? 】

【 Phải, tôi có ấn tượng với anh ấy chính là vì mọi người nói anh ấy là cá chính lậu, nhưng hình như không phải vậy 】

【 Cũng hợp lý, với trình độ của cậu ấy, đi tham gia thi tuyển sinh vào một trường đại học trọng điểm cũng không thành vấn đề 】

【 Thật vậy, nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a? 】

【 Lão phấn Yên Nhiên 6 đã đến. Cậu ấy bị công ty rác rưởi bắt đi thương trường sân ga, công ty không cho cậu ấy thi đại học 】

【 Ditme, kinh tởm! Bằng không học vấn của cậu ấy sẽ không thấp như vậy, thật đáng tiếc a 】

Sau khi Lâm Yên Nhiên giải thích câu hỏi cho anh trai An Tiểu Minh, bọn trẻ đang vẽ bên kia cũng đã vẽ xong.

An Tiểu Minh đưa bức tranh của mình đến trước mặt Lâm Yên Nhiên, cậu bé vẽ một con cá voi lớn với một đứa trẻ đang cưỡi trên đó.

"Em phải chăm chỉ học tập, về sau em sẽ cưỡi con cá voi này ra khỏi núi chơi với anh."

Sau khi nghe An Tiểu Minh giải thích hàm nghĩa xong, Lâm Yên Nhiên ôn nhu xoa đầu cậu bé, "Được, chăm chỉ học tập, sau này mọi nguyện vọng của em đều sẽ thành hiện thực."

Nói xong, anh lại vẽ một bạn nhỏ phiên bản Q bên dưới góc phải của bức tranh.

Bên trên viết hai chữ "Come on".

Một cậu bé khác cũng vẽ một bức tranh, miệng siêu ngọt, nói rằng mình vẽ Lâm Yên Nhiên.

"Ca ca, anh thật đẹp, giống như hoàng tử a, em rất thích anh, sau này cũng muốn như anh vừa đẹp trai vừa lợi hại."

Còn lại Thiến Thiến vẽ quê hương của họ, nhưng sau khi đưa bức vẽ cho Lâm Yên Nhiên để sửa, cô bé lại đưa cho Lâm Yên Nhiên một phong bì mà mình đã gấp bằng giấy.

"Ca ca, anh có mở nó ở đây để xem."

Lâm Yên Nhiên nhìn ánh sáng mong đợi trong mắt đứa bé, liền cẩn thận mở phong thư ra.

Thiến Thiến đã viết một đoạn bên trong ——

Cảm ơn anh đã đến dạy kiến thức cho chúng em trong mùa đông lạnh giá này, anh rất kiên nhẫn và cẩn thận, giống như ngọn lửa ấm áp giữa mùa đông, khiến em cảm thấy việc học cũng rất thú vị.

Em hy vọng tương lai cũng có thể trở thành một người hiểu biết lại xuất sắc như anh.

Cảm ơn lão sư ca ca, anh đã vất vả rồi!

Khá giả trong phòng phát trực tiếp khi nhìn thấy những lời giản dị lại thẳng thắn, sôi nổi cảm động không thôi.

【 Ô ô ô các bạn nhỏ đều hảo hiểu được cảm ơn, thật là tiểu thiên sứ 】

【 Bọn trẻ đều rất dễ thương 】

【 Yên Nhiên lão sư cũng rất tuyệt! Được các bạn nhỏ công nhận cũng đã trở thành tấm gương tốt cho chúng! 】

【 Cảm thấy lớp học này khá có ý nghĩa 】

Sau khi Lâm Yên Nhiên sửa xong tất cả tranh cho bọn trẻ, liên thông báo buổi học hôm nay kết thúc.

Bọn nhỏ được giao lại cho cha mẹ chúng, bộ dáng còn có chút chưa đã thèm.

Nhìn thấy vẻ mặt của bọn nhỏ, cha mẹ lập tức hào phóng bỏ tiền, muốn trả tiền học phụ đạo hôm nay cho Lâm Yên Nhiên.

Trước đó dì Tôn đã nói giá cả với mọi người, mỗi người 200 tệ.

Bất quá Lâm Yên Nhiên lại không lấy tiền, kể cả phần của dì Tôn.

Mọi người thoái thác đã lâu, nhưng cuối cùng Lâm Yên Nhiên vẫn nhất quyết không lấy.

Dì Tôn không còn cách nào khác đành phải mạnh mẽ đưa cho anh 200 tệ, rất kiên quyết nói, "Tiền này con phải nhận, đây là tiền con hái cam cho nhà chúng ta, là tiền lương của con, phải nhận, dì không muốn mang danh bị nói là mướn người làm việc mà không trả tiền đâu."

Lâm Yên Nhiên biết đây cái cớ của dì Tôn, nhưng đối phương nói như vậy, nên anh nhận lấy tiền.

Lúc này mới hơn 4 giờ chiều, Hiện tại mới buổi chiều bốn điểm quá, khoảng cách tiết mục tổ hết hạn thời gian còn sớm.

Mấy phụ huynh thấy Lâm Yên Nhiên chuẩn bị tìm một công việc khác, vì thế liền giới thiệu cho anh công việc đóng gói lạp xưởng.

【 Những người trước đó nói anh ấy vì tiền sẽ không từ chối bất cứ ai đâu? 】

【 Yên
Nhiên làm như vậy là đúng, không thu tiền, miễn cho mấy người vô tri mượn cớ 】

【 Anh ấy khá tỉnh táo, hơn nữa trước đó đã nghĩ đến không thu đi 】

【 Mặc dù thiếu rất nhiều tiền nhưng xem đến cuối vẫn cảm động dã man 】

【 Anh ta cũng quá thánh mẫu đi, không thu tiền anh ta còn thiếu tiền các khách mời khác kìa, bạch hố nhân gia các khách mời khác? 】

【 Não tàn à? Không thấy được anh ấy lại đi làm kiếm tiền nữa à? 】

7 giờ tối, những khách mời làm việc cả ngày lần lượt trở về cabin.

Sau một ngày bộn rộn, tinh thần của buổi sáng đã sớm không còn trên mặt.

Khi mới vừa tìm được công việc, còn tương đối mới mẻ, làm cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Nhưng sau cả ngày làm việc, khách mời và khán giả mới biết nó không đơn giản như tưởng tượng.

Bởi vì tổ tiết mục căn bản không cấp nước cho bọn họ, bất luận mọi người tìm được công việc gì, bọn họ cứ như vậy thành thật hoàn thành.

Tỷ như, Phó An Kỳ, cô ấy cảm thấy thỏ siêu dễ thương.

Kết quả thật sự tiếp xúc mới biết được, hóa ra nuôi thỏ không hề đơn giản.

Cô ấy phải cắt cỏ cho thỏ, hơn nữa cỏ không phải tùy tiện cái nào cũng được, nhất định phải cắt một số loại cỏ được chỉ định, cô còn cõng sọt cùng chủ trang trại đi đến sau núi để cắt cỏ rất lâu.

Trừ cái này ra, còn phải thay nước và tắm rửa sạch sẽ cho thỏ.

Mà những thỏ mẹ sắp sinh và thỏ con mới sinh cũng phải giữ ấm cho chúng.

Phó An Kỳ làm việc một ngày và không bao giờ dám nói thỏ dễ thương nữa.

Không chỉ có cô ấy mệt, Tôn Nguyệt và Tào Chính Bằng cắt cỏ và cắt rau hẹ, cũng mệt đến mức bây giờ eo và lưng đều muốn gãy luôn rồi.

Vương Chấn, người cho gà ăn, đã dọn dẹp chuồng gà cả một buổi chiều khiến toàn thân đều bốc mùi.

Bởi vì chuyện buổi sáng hắn ta muốn nôn, đã bị trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở về phản ứng trên mạng.

Vì thế, bây giờ, mặc dù hắn ta thật sự sắp nôn ra vì mùi hôi thối, hắn ta đã cố gắng kiềm chế để không thể hiện ra bất kỳ sự khó chịu nào.

Hắn ta vẫn luôn xây dựng tâm lý cho chính mình để an ủi bản thân.

Không sao, không sao, mặc dù mùi có chút hôi, nhưng tiền lương cũng khá cao, ông chủ cho hai trăm, so với Yên Nhiên nợ tiền mọi người vân tốt hơn nhiều.

Hơn nữa khi đi đối phương còn tặng hai mươi quả trứng gà cho hắn ta, hôm nay hắn ta tuyệt đối là người kiếm được nhiều nhất.

Vì thế Vương Chấn cầm một giỏ trứng và sải bước về phía ngôi nhà nhỏ.

Trên con đường nhỏ trước cổng, hắn ta gặp Cao Tử Quá, cậu bé chăn cừu được một ngày.

Cao Tử Quá người này thoạt nhìn không đáng tin cậy, nhưng việc chăn cừu khá suôn sẻ, cả ngày dắt cừu đi ăn cỏ tản bộ khắp nơi không cho chúng chạy loạn, thoạt nhìn khá hơn nhiều so với Vương Chấn.

Cao Tử Quá nhìn thấy trứng gà trong tay Vương Chấn, kinh hỉ hỏi, "Anh còn mua trứng gà?"

Vương Chấn hơi đắc ý nói, "Ông chủ đưa."

Cao Tử Quá cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ nói, "Vậy tối nay có trứng ăn."

Vương Chấn cười dùng một tay khác sờ sờ túi tiền, "Không chỉ có trứng gà, còn có thể mua đồ ăn khác, tiền lương hôm nay của tôi..."

Nhưng mà, đúng lúc hắn ta định khoe ra, liền cùng Cao Tử Quá đồng thời nhìn thấy một đống đồ được đặt trước cửa ngôi nhà nhỏ.

"Đó là gì vậy?"

Cao Tử Quá hai ba bước chạy tới, phát hiện ai đó đã để vài giỏ rau và trái cây trên mặt đất.

Ngoài những cái đó, thậm chí còn có mấy phần lạp xường và thịt khôt.

Cao Tử Quá vui sướng đem mấy thứ này nhìn một lần, sau đó hét to vào trong ngôi nhà nhỏ, "Hôm nay mấy người làm việc phát tài sao? Ai lại mua nhiều đồ như vậy??"

Phó An Kỳ, vừa mới rửa tay xong nói với Cao Tử Quá, "Yên Nhiên."

Nghe Phó An Kỳ nói, trứng gà trong tay Vương Chấn thiếu chút nữa rớt xuống đất.

Yên Nhiên??

Cậu ta đi làm muộn còn không có trừ tiền sao? Còn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua đồ!

Đang lúc hắn ta tò mò, liền nhìn thấy một người trong thôn đứng tuổi đang đi về phía ngôi nhà tay trái khiêng một lóc nước, tay phải đem theo một túi gia vị.

Nhìn thấy Cao Tử Quá và Vương Chấn, đối phương nhiệt tình hỏi, "Yên Nhiên lão sư vẫn chưa về sao?"

Cao Tử Quá mộng bức vội vàng lắc đầu, "Vẫn chưa..."

Vừa dứt lời, cậu ta đã thấy bóng dáng Lâm Yên Nhiên xuất hiện cách đó không xa.

Vì thế cậu ta vội vàng  sửa miệng, "Đã về đã về, ở đằng sau."

Sau khi nghe được, người đại ca chững tuổi trong thôn nhanh chóng đặt lóc nước xuống, sau đó quay lại đón Lâm Yên Nhiên.

Sau khi nhìn thấy Lâm Yên Nhiên, đại ca nhiệt tình nhét một túi gia vị lớn vào trong ngực anh, "Yên Nhiên lão sư, con gái tôi xem chương trình của cậu thấy các cậu còn chưa có gia vị và nước, nên đã gọi về nói, nhờ tôi mua cho các cậu một chút đưa lại đây."

Lâm Yên Nhiên đột nhiên nhìn thấy những gia vị này cũng có chút ngốc, cho rằng con gái của đối phương là fan của mình, liền lễ phép từ chối, "Cảm ơn đại ca, nhưng những thứ này anh vẫn là nên lấy về. Chương trình quy định tụi em không thể nhận những thứ này."

Đại ca mua đồ, nơi nào chịu nhận lại, trực tiếp xua tay không lấy, "Không được không được, cậu giúp con chúng ta làm bài tập cũng không chịu lấy tiền, này là một ít tâm ý của chúng ta."

Nói xong đại ca liền chạy về phía sau mấy bước, sau đó xoay người lớn tiếng nói với Lâm Yên Nhiên, "Cầm đi, cậu không nhận về nhà thì tôi không báo cáo kết quả công việc được."

Vương Chấn đứng ở cửa nghe được sửng sốt.

Phụ đạo bài tập cái gì?

Buổi chiều lại đã xảy ra cái gì vậy?

Làm thế nào tách ra mới mấy giờ mà Yên Nhiên lại có thể có quan hệ tốt với người trong thôn như vậy?

Khi mọi người quay lại nhà, Vương Chấn, vốn muốn khoe khoang rằng mình có được trứng gà, chết lặng khi nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn, nước và gia vị do người đại ca trong thôn đưa đến vừa rồi.

Bởi vì thôn dân người ta đã tặng cho Lâm Yên Nhiên một hộp trứng gà, trứng vịt và trứng ngỗng!

So với trứng gà của người ta, số trứng ít ỏi của hắn ta quả thật không đủ.

Vì những thứ này được thôn dân tặng miễn phí, nên họ đã từ chối nhận lại.

Tôn Nguyệt tương đối lớn tuổi sau khi nghe Yên Nhiên đơn giản nói chuyện với mọi người, liền nói với tiểu đồng lứa, "Nhận lấy đi, thế nào cũng là một mảnh tâm ý của các thôn dân người ta, trả lại quả thật không tốt, sẽ bị hiểu lầm là chê đồ của họ."

Tôn Nguyệt đã lên tiếng, mọi người cũng không nói gì nữa, mấy chàng trai nhanh chóng chuyển tất cả nguyên liệu vào.

"Yên Nhiên, anh giỏi quá đi, đi theo anh quả nhiên là ăn sung mặc sướng." Cao Tử Quá xoay quanh những nguyên liệu này vài vòng, nước miếng đều sắp chảy ra luôn rồi.

"Ngày mai đủ đồ ăn rồi, hiện tại chỉ cần trả tiền nhà?"

Trương Sơn Phong vốn dĩ muốn ngăn cản, kết quả Cao Tử Quá lại có một ý tưởng, "Các người trước đó cũng chưa nói loại tình huống này xử lý thế nào, có nghe hay không, thôn dân người ta một mảnh tâm ý, ông không cho Yên Nhiên ăn, cẩn thận ngày mai thôn dân chặn của nhà ông!"

Trương Sơn Phong thấy đầu óc của tên ngốc này đột nhiên trở nên thông minh như vậy, vẻ mặt khiếp sợ.

【 Hhahahahaha Cao Tử Quá thật có tiền đồ!! 】

【 Theo chân Yên Nhiên, đứa con ngu ngốc trở nên thông minh rồi 】

Tối nay có nhiều nguyên liệu như vậy, mọi người không cần nhọc lòng lại mua nữa, mỗi người tâm tình đều phá lệ nhẹ nhàng.

Vì thế mọi người nhanh chóng tắm rửa để kịp đi mua nguyên liệu nấu ăn, sau đó trở lại nhà bếp bắt đầu bận việc.

Tối nay nguyên liệu nấu phong phú, cuối cùng mọi người cũng có một bữa ăn ngon miệng.

Mà Lâm Yên Nhiên và Diệp An làm chủ bếp tối nay, trù nghệ cũng nhận được lời khen từ mọi người.

Cơm nước xong xuôi, cũng là lúc mọi người kết toán thu chi trong ngày.

Phó An Kỳ là người đầu tiên rút tiền của mình ra, "Tôi kiếm được 105 tệ hắc hắc."

Ngay sau đó, Diệp An cũng giao ra thu nhập của mình, 120 tệ.

Tôn Nguyệt và Tào Chính Bằng có nhiều hơn, một người 150 một người 180.

Diệp An nhìn tiền, vui vẻ thăng hoa chủ đề một chút, "Xem ra hôm nay thu nhập của mọi người đều không tồi, quả nhiên lao động là vinh quang nhất, chăm chỉ mới có thể làm giàu!"

Nói xong, cậu ấy nhìn về phía Vương Chấn, Cao Tử Quá và Lâm Yên Nhiên còn chưa giao ra tiền lương.

Cao Tử Quá không giao tiền là vì nghĩ đến Lâm Yên Nhiên đã nhường công việc cho mình trước đó, kết quả bị trừ tiền.

Vừa rồi lại nghe được đối phương dạy miễn phí cho trẻ em trong thôn, sợ anh không có tiền sẽ bị người ta nói, lập tức lặng lẽ đưa cho anh 100 tệ tiền lương.

"Lát nữa nói đây là tiền lương của anh."

Nói xong, cậu ta chuẩn bị đưa 20 tệ còn lại trong tay ra.

Nhưng mà đúng lúc cậu ta định làm như vậy, giọng nói của Trương Sơn Phong lại vang lên.

"Cao Tử Quá xin hãy tự lấy tiền lương của mình lại."

Cao Tử Quá nhìn về phía Trương Sơn Phong: @¥#@¥%...

Lâm Yên Nhiên cũng cười đem tiền trả lại cho Cao Tử Quá.

"Không cần cho tôi, cậu cầm giao đi..."

Lời còn chưa dứt đã thấy Vương Chấn cười hì hì giao ra 200 tệ.

Trước mắt, tiền lương của mọi người đều không vượt qua số 2.

Đột nhiên nhìn thấy một khoản tiền hai trăm tệ khổng lồ, sôi nổi khen Vương Chấn lợi hại.

Vương Chấn giả mô giả dạng khiêm tốn, "Thật ra tôi không có vượt qua 200, không phải còn phải trừ 10 tệ sao? Cũng chỉ còn 190 thôi."

Nói xong Vương Chấn lập tức cue Lâm Yên Nhiên.

"Yên Nhiên cậu thì sao? Hôm nay được nhiều ít?"

Cao Tử Quá nghe thấy lời này của Vương Chấn, đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.

Cậu ta hơi nhăn mày lại, cảm thấy lời này của Vương Chấn có chút cố ý.

Cậu ta bình thường vô cùng trì độn, cũng không biết thế nào bây giờ lại đả thông hai mạch Nhâm Đốc.

Nếu là trước đây, cậu ta cũng sẽ không nghĩ nhiều, dù sao thì giọng điệu và vẻ mặt của Vương Chấn cũng không có gì không thích hợp.

Nhưng bây giờ, cậu ta lại cảm thấy hành động của Vương Chấn có chút ác ý.

Sau khi Cao Tử Quá có ý nghĩ như vậy, liền đứng dậy đặt 120 tệ của mình lên bàn.

Bất quá sau đó cậu ta lại đem 100 và 20 tách ra, cầm lấy 20 tệ nói, "Đây là tiền lương của tôi, chỉ có 20. Ông không cần trừ số tiền mà Yên Nhiên chậm trễ hôm nay, trực tiếp trừ 100 tệ còn lại này là được, công việc kia của tôi vốn là anh ấy nhìn thấy trước, những không đoạt với tôi, nên có trừ cũng phải trừ tôi."

Nói xong, cậu ta lo lắng Lâm Yên Nhiên sẽ không có một xu lương nên nói, "30 còn lại là của Yên Nhiên."

Vương Chấn vốn muốn áp đảo Lâm Yên Nhiên, như thế nào cũng không nghĩ tới Cao Tử Quá sẽ ra mặt như vậy, trực tiếp chỉnh hắn ta.

Các khách mời khác nghe Cao Tử Quá nói như vậy, cũng vội đem tiền trả lại cho cậu ta.

Tào Chính Bằng cũng đứng ra nói với Lâm Yên Nhiên, "Chúng ta là một tập thể, muốn trừ thì phải cùng nhau trừ, hơn nữa Yên Nhiên hôm nay tuy không nhận lương nhưng lại đổi về được rất nhiều đồ ăn. Giá của những đồ ăn này cộng lại cũng đã hơn 70 tệ rồi, cũng ta ăn hết rồi, sao có thể không biết xấu hổ mà để cậu trả một mình được."

Tất nhiên Lâm Yên Nhiên có thể cảm nhận được địch ý không rõ ràng mà Vương Chấn thể hiện.

Nhưng anh quá lười quan tâm đến mấy loại mánh khóe trúa hề này.

Nhưng hiện tại thấy Cao Tử Quá và Tào Chính Bằng đều đã ra mặt âm thầm bảo vệ mình, anh cảm thấy chính mình cũng không thể kéo chân hai người, vì thế liền cười nói, "Thật ra... Tôi có tiền lương."

Nói xong, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, móc ra 270 tệ khổng lồ!

Các khách mời:??????

Cao Tử Quá không thể tin tưởng nhìn số tiền cao nhất trong đây, khiếp sợ hỏi, "Thế nào anh lại kiếm được nhiều tiền như vậy! Không phải anh nói anh dạy phụ đạo miễn phí cho họ sao?"

Lâm Yên Nhiên gật đầu, rồi lại nhàn nhạt nói, "Nhưng buổi sáng tôi đi hái cam, chạng vạng đi gói lạp xưởng."

Những người cả ngày chỉ làm một công việc nghe đến thao tác này liền trực tiếp trợn tròn mắt, "Còn có thể làm việc như vậy sao???"

Vậy tại sao họ lại phải ngu ngốc kiên trì một ngày???

Lâm Yên Nhiên: "Không quy định là chỉ có thể làm một công việc."

Nói xong Lâm Yên Nhiên mỉm cười nhìn Trương Sơn Phong, "Đúng không Trương đạo?"

Trương Sơn Phong:...

Chớ cue.

Bị cỗ máy BUG tấn công...

Lâm Yên Nhiên nhận được 270 tệ cho mỗi nguyên liệu nấu ăn miễn phí, và chắc chắn đã trở thành người làm công mạnh nhất hôm nay.

Vì thế tổ tiết mục đã thông báo rằng với tư cách là người đứng thứ nhất, anh có thể nhận được một đặc quyền giống như tập đầu tiên.

Trong tập này cái gì mọi người cũng có và cũng không thiếu cái gì, vì thế Lâm Yên Nhiên tạm thời không sử dụng đặc quyền này, quyết định ngày mai rồi tính tiếp.

Buổi tối, mọi người gom góp tiền để trả tiền thuê nhà và tiền điện nước, sau đó liền không có hoạt động tập thể nào, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi.

Rốt cuộc sau một ngày làm việc, ai cũng rất mệt mỏi, giờ chỉ muốn nằm dài ra.

Phòng phát sóng phát sóng trực tiếp, giống như lần trước, bị gián đoạn khi Lâm Yên Nhiên đi gói lạp xưởng.

Bây giờ tất cả các khách mời đều về phòng nghỉ ngơi, công việc ghi hình của tổ tiết mục cũng tạm dừng.

Tiểu Vương cùng đi theo ghi hình chương trình, thấy Lâm Yên Nhiên rãnh rỗi nên lập tức đưa điện thoại cho anh.

Theo quy định, trong thời gian quay các khách mời không thể chơi điện thoại.

Nhưng lịch trình của mỗi nghệ sĩ đều rất bận rộn, cũng có rất nhiều chuyện không thể dự kiến nên điện thoại đều giao cho trợ lý giữ, nếu có việc cấp bách khách mời có thể xem và gọi.

Tiểu Vương kéo Lâm Yên Nhiên vào một góc để tránh nhân viên công tác nói anh, "Cố lão sư gọi cho anh, kêu em chuyển lời cho anh, có thời gian thì call video cho anh ấy."

Cố lão sư?

Cố Tư Nghiệp sao?

Lâm Yên Nhiên mở điện thoại lên, quả nhiên phát hiện Cố Tư Nghiệp đã gửi cho anh một tin nhắn WeChat vài giờ trước.

Cố Tư Nghiệp: Tôi đã mang Ultraman về nhà

Cố Tư Nghiệp: Nó xảy ra chút chuyện, hiện tại cảm xúc có chút thấp, khi rảnh có thể call video để nó xem cậu

Xem xong tin nhắn của Cố Tư Nghiệp, đầu óc Lâm Yên Nhiên ong ong ong.

Anh mới đi hai ngày, Ultraman đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao Cố Tư Nghiệp lại mang nó về nhà? Không phải nói phải đợi cư dân gần đó tới nhận sao??

Với những câu hỏi trong đầu, Lâm Yên Nhiên chạy chậm trở lại phòng ngủ của mình, nơi không bị lắp camera.

Mới vừa đóng cửa lại, anh liền lập tức gọi video cho Cố Tư Nghiệp.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện