Lâm Nhạc Nhạc bình thường ngủ giường không lớn, 1m2 x 2m mà thôi, ngủ hai người không nói chật, vậy cũng không rộng được.
Lâm Nhạc Nhạc tâm như tro tàn, Tưởng Trạch nằm bên cạnh cậu thì làm sao giờ? Đó là cả một người, dù sao là một mảnh tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy, hơn nữa di động cũng hết pin cũng không thể chơi, Lâm Nhạc Nhạc cầm lấy khăn lông ngồi ở bên mình ngủ chậm rãi lau đầu, miệng khẽ nhếch ngáp một cái, toàn bộ coi mình là người mù.
Không có điện để dùng máy sấy thật sự là thống khổ, Lâm Nhạc Nhạc vò tóc mình miên man suy nghĩ, nếu mình có đầu đinh giống Tưởng Trạch thì thư thái. Đáng tiếc giá trị nhan sắc của cậu không chơi nổi đầu đinh, cạo rồi có thể giống thanh mai.(*)
(Quả thanh mai vỏ xù xì, các bạn có thể hỏi chị Google để tưởng tượng cho dễ)
Thật vất vả lau đầu xong, Lâm Nhạc Nhạc sờ sờ lại không cảm giác được, hiện tại đầu ngón tay cậu ướt lạnh, sờ lên cảm giác không nhất định chuẩn xác, nếu cứ như vậy ngủ, về sau không chừng sẽ đau đầu.
Lâm Nhạc Nhạc bởi vậy quay đầu nhìn về phía Tưởng Trạch đã nằm yên một hồi lâu không nhúc nhích, do do dự dự lăn qua cách mặt Tưởng Trạch lắc lư hai cái, lấy để thử Tưởng Trạch có ngủ không, đồng thời nhỏ giọng nói: "Anh ơi?"
Tưởng Trạch mở mắt xem nhẹ Lâm Nhạc Nhạc trộm đạo mờ ám: "Ừ?"
Bên ngoài mưa rền gió dữ, trong lòng Tưởng Trạch còn có việc, tất nhiên sẽ không cứ như vậy đã ngủ.
Lâm Nhạc Nhạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu xoay người dán đầu mình qua: "Anh giúp em sờ sờ tóc, nhìn xem đã khô chưa."
Tưởng Trạch nhìn đầu Lâm Nhạc Nhạc, cũng không hỏi vì sao, trực tiếp vươn tay vò một cái: "Khô rồi."
Đầu Lâm Nhạc Nhạc thiếu chút nữa bị hắn vò hôn mê, vội vàng lùi đầu mình về, quay đầu có chút không vui. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Biết ngay Đại ma vương này không phải người tốt mà, sờ đầu cũng muốn nhân cơ hội trả đũa.
Nếu khô vậy ngủ thôi, Lâm Nhạc Nhạc nằm thẳng xuống bên người Tưởng Trạch, thật cẩn thận kéo chăn đắp lên ngang rốn mình. Tối hôm nay nhiệt độ không khí thấp, buổi tối ngủ vừa lúc đỡ phải bật điều hòa, chỉ là cảnh bên ngoài thật sự là rất ồn, cho dù đóng cửa sổ như trước vẫn rầm rầm thêm bùm bùm, cửa sổ bên kia phần lớn thời điểm là một mảnh tối đen, ngẫu nhiên có sấm sét và tia chớp mới có thể sáng lên một hai giây như đặc hiệu phim kinh dị.
Dư quang Lâm Nhạc Nhạc liếc bên kia, luôn cảm thấy cả người mình sợ hãi, tùy thời bị yêu ma quỷ quái bắt đi như vật hi sinh trong phim kinh dị.
Nếu Tưởng Trạch không phải là người tốt, vậy ít nhất là người sống, người sống có thể làm cho người ta cảm giác an toàn.
Lâm Nhạc Nhạc trộm dịch tới gần Tưởng Trạch một tấc, lại dịch một tấc, thẳng đến khi dịch đến cọ da thịt Tưởng Trạch, Lâm Nhạc Nhạc mới ngừng, sau đó làm bộ lơ đãng xê dịch chân.
Tưởng Trạch quay đầu nhìn Lâm Nhạc Nhạc, không nói chuyện, nhưng rõ ràng là đang nghi ngờ Lâm Nhạc Nhạc làm gì mà dán sang đây.
Lâm Nhạc Nhạc hậu trứ kiểm bì(*) nhỏ giọng nói: "Anh, em sợ anh lạnh."
(Da mặt dày)
Cậu còn kém nói thẳng chúng ta ôm nhau sưởi ấm.
Tưởng Trạch lời ít mà ý nhiều tỏ vẻ cự tuyệt: "Tôi nóng."
Lời này không phải nói dối, Lâm Nhạc Nhạc cũng có thể cảm giác được chỗ tay mình dán lên hơi nóng.
"Anh nóng thì chúng ta cũng phải ngủ chung giường." Lâm Nhạc Nhạc xoay người nói với Tưởng Trạch, cam chịu cũng không sĩ diện, "Anh, bằng không em sợ lắm."
Tiếng anh này của cậu trăm chuyển ngàn hồi, thiếu chút nữa làm Tưởng Trạch đau đầu.
Tưởng Trạch không nói nữa, cũng không nhúc nhích, xem như cam chịu hành động của Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc lúc này cảm thấy an ổn hơn, híp mắt rốt cục dần dần có buồn ngủ, sau đó chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Lâm Nhạc Nhạc có thể ngủ, Tưởng Trạch lại không ngủ được.
Hắn cảm thụ được hô hấp vững vàng của người bên cạnh, mãi cho đến khi Lâm Nhạc Nhạc nửa ngày cũng không thay đổi tư thế, hô hấp cũng dài, Tưởng Trạch mới nghiêng người nhìn Lâm Nhạc Nhạc.
Bên ngoài tia chớp một trận tiếp một trận, chiếu sáng nửa khuôn mặt của Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc không mập, cả người cũng là da thịt của thiếu niên tuổi này, không tính là cường tráng nhưng ít nhất có chút mũm mĩm. Chỉ là... lướt qua bề ngoài, Lâm Nhạc Nhạc vẫn nhìn qua mềm nhũn, cánh tay đùi hoặc là hai má, luôn như là nặn một chút là véo được một đống thịt.
Tầm mắt Tưởng Trạch theo trán Lâm Nhạc Nhạc dời đến hai má Lâm Nhạc Nhạc, sau đó lại theo miệng của cậu nhìn đến ngực cậu, mày nhăn rồi lại buông ra, buông ra lại lần nữa nhăn lại.
Tất cả cảm giác từ thân thể đến trong lòng hiện tại, đối với Tưởng Trạch mà nói đều là xa lạ, thể nghiệm hoàn toàn mới. Ngay cả Lâm Nhạc Nhạc gọi hắn là anh, vậy cảm giác hoàn toàn không thể so sánh với Tưởng Minh và Tưởng Huy gọi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Trạch có chút kìm chế không được muốn chạm chạm làn da Lâm Nhạc Nhạc, hoặc là hai má cùng môi cậu hôn một cái, hắn thậm chí muốn ôm Lâm Nhạc Nhạc. Cái loại cảm giác này giống như là nhân sinh nhìn qua viên mãn của hắn bỗng nhiên lòi ra một vấn đề mặt trái, thân thể hắn thiếu một miếng lớn, mà miếng lớn này giờ nằm ở bên người hắn, dụ dỗ hắn hòa hợp hai người thành một.
Tưởng Trạch nhẹ nhàng giật giật đầu ngón tay, đặt ở mu bàn tay Lâm Nhạc Nhạc. Mu bàn tay Lâm Nhạc Nhạc ấm áp mềm mại, hắn dùng sức nắm vào, Lâm Nhạc Nhạc đang ngủ say cũng không hề biết, ngược lại vô thức xê dịch sang bên Tưởng Trạch, dựa vào gần thêm một ít.
Đây cơ hồ là ngầm đồng ý, ít nhất giờ phút này Tưởng Trạch tự cảm thấy như vậy.
Hắn rốt cục ngẩng đầu tới gần Lâm Nhạc Nhạc, môi cọ qua khóe miệng Lâm Nhạc Nhạc, bốn cánh môi mềm mại ma sát nhau, dán vào làm da đầu Tưởng Trạch