Phù Cát ra tay mang theo thế công sắc bén.
Vân Lạc Đình không hề hoảng hốt.
Cậu thành thạo mượn linh kiếm đẩy chiếc nhẫn của hắn ra.
Khi hai người đụng vào nhau phát ra kiếng "keng" giòn vang.
Phù Cát nhíu mày, cảnh cáo nói: "Ta khuyên ngươi tốt nhất bây giờ nên thu tay lại.
Miễn bị cuốn vào chuyện này rồi cuối cùng chết không toàn thây."
Vân Lạc Đình thấy hắn nghiêm túc cảnh cáo chính mình.
Cậu không nhịn được cười nói: "Nếu ngươi là người có tu vi cao nhất trong số đó.
Chỉ dựa vào ngươi.
Rất khó làm ta chết không toàn thây đúng không?"
"Ngu xuẩn, vô tích sự!" Phù Cát hét lớn.
Gã nhanh chóng lui về phía sau, rũ tay xuống.
Tay trái siết chặt năm ngón tay, cái nhẫn kia nhanh chóng đẩy ra.
Giống như lưỡi dao sắc bén lan ra từ ngón tay.
Đồng thời, hắn ăn một lọ đan dược trước mặt Vân Lạc Đình.
Linh lực đột nhiên tăng vọt.
Vân Lạc Đình: "......?"
Cấp bậc của đan dược này cao hơn những cái ở nhà đấu giá rất nhiều.
Những thứ mà những Tiên Tôn đó đổi được chưa chắc có thể so sánh với viên đan dược này.
Phù Cát không kịp nghĩ nhiều, gã giơ tay lên dùng linh lực che trời lấp đất đánh về phía cậu
Vân Lạc Đình nghiêng đầu, nhàn nhạt nói: "Dừng tay."
Đạo linh lực bàng bạc kia lập tức dừng lại.
Sau đó đột nhiên tiêu tán.
Phù Cát kinh ngạc mở to mắt, không đợi gã phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra.
Gã đã không thể khống chế được động tác.
Cánh tay nâng lên còn đang cứng ngắc giữa không trung.
Người gã giống như tượng đá.
Nếu như đánh nhau bình thường.
Mặc dù Vân Lạc Đình có thể bắt được đối phương.
Nhưng cậu cũng phải lãng phí thời gian cho từng chiêu thức.
Nhưng nếu mà Phù Cát ăn đan dược......
Vậy trực tiếp chặn lại linh lực trên người hắn.
Vân Lạc Đình suy nghĩ một chút, hỏi: "Tiên Tôn Sí Dương từng giao dịch với nhà đấu giá sao?"
Viên đan dược kia có thể là Tiên Tôn Sí Dương cho gã.
Tạm thời cậu không thể xác định Tiên Tôn Sí Dương có giao dịch với nhà đấu giá hay không.
Chỉ nhớ rõ Tiên Tôn Sí Dương đã mang linh thể của cậu đi.
Phù cát hung tợn trừng mắt nhìn cậu, không nói chuyện.
Vân Lạc Đình nhìn bộ dạng này của gã.
Cậu lười đi hỏi, xoay người đi giúp Bùi Huyền Trì.
Phù Cát thấy thế hình như cơ thể của gã có hơi nghiêng về phía trước một chút.
Nhưng hai chân vẫn đứng tại chỗ.
Cả cơ thể chỉ có đôi mắt vẫn có thể cử động.
Gã khó khăn nhìn sang bên phải.
Tử sĩ gã mang đến đều bị người của Đoạn Thư Lăng quấn lấy, căn bản không thể thoát thân.
Gã nhìn thấy có tử sĩ đổ đan dược ra.
Gã trợn tròn mắt muốn ngăn cản.
Nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tên đó ăn xong.
Một người, hai người, ba người......
Vốn định tốc chiến tốc thắng.
Nhưng sau khi ăn xong đan dược, cơ thể càng ngày càng cứng đờ.
Ngay cả đối phương chém một đao vào tay cũng không cảm thấy đau đớn.
Vân Lạc Đình cảm thấy linh lực dao động.
Cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt.
Cậu không có thời gian khống chế từng tử sĩ.
Nhưng cậu đã dùng linh lực hạ lĩnh vực ở chỗ đó.
Ở trong đó, chỉ cần ăn đan dược luyện chế từ linh thú hóa hình.
Động tác của bọn họ sẽ trở nên chậm chạp, linh lực sẽ ngưng trệ từng chút một.
Cho dù người của Đoạn Thư Lăng không làm gì, thì những tử sĩ đó cũng không chống đỡ được bao lâu.
Chỉ là, có tử sĩ sau khi nhìn thấy bộ dáng đồng bạn của mình sau khi ăn đan dược.
Trong lòng sinh ra cảnh giác, không có ăn.
Người của Đoạn Thư Lăng đồng loạt xông lên, lấy nhiều chọi một.
Lúc này, Vân Lạc Đình đã bước một chân vào bên trong lĩnh vực của Bùi Huyền Trì.
Ma khí ngưng tụ tản ra lĩnh vực, giống như bị dòng nước nhuộm đen, khiến người ta không thể nhìn thấy con đường trước mắt.
Vân Lạc Đình tản một tia linh lực ra vòng quanh ma khí.
Như thế là cậu có thể biết được chỗ của Bùi Huyền Trì.
Cậu đi theo phương hướng chỉ dẫn của ma khí qua đó.
Ma khí ở trung tâm vòng xoáy, có hai bóng người đang đứng trong đó.
Quần áo của Tiên Tôn Sí Dương rách nát.
Trước người hắn ta có vết máu rất lớn, đứng tại chỗ, tay hắn ta chống lên bức tường kết giới bên cạnh.
Giống như đang hấp thụ ma khí của tường kết giới, vì vậy mới chưa ngã xuống.
Bùi Huyền Trì không thúc giục, bức tường kết giới kia chưa đến lúc mở ra.
Hắn muốn lấy đại ấn của Ma Tôn tương đối phiền toái, chi bằng đợi Tiên Tôn Sí Dương giải quyết xong bức tường kết giới kia.
Hắn lại cầm đại ấn ra.
Đến lúc đó giải quyết Tiên Tôn Sí Dương vẫn chưa muộn.
Cho nên, nhìn Tiên Tôn Sí Dương hấp thu linh lực, Bùi Huyền Trì không ngăn cản.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn.
Mây đen ngưng tụ trên đỉnh đầu vẫn chưa tan ra.
Chỉ mới không ngẩng đầu để ý đến nó một lúc.
Vậy mà nó càng ngày càng nghiêm trọng.
Mây đen lặng lẽ ngưng tụ, trong đó có tia điện chói mắt.
Nhưng mà tiếng sấm lại bị đè xuống.
Mặc dù như thế, chỉ nhìn thôi, cũng thật đáng sợ.
Vân Lạc Đình nhìn nó giống như lôi kiếp.
Vừa nãy lôi kiếp bổ Tiên Tôn Sí Dương.
Theo lẽ thường mà nói, lôi vân kia nên sớm tản ra mới đúng.
Nhưng trước mắt nó lại kéo dài lâu như vậy.
Vân Lạc Đình nhíu mày, cậu cảm thấy có hơi không tốt.
Lôi kiếp này không giống như muốn tan ra, mà ngược lại giống như đang nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nó ẩn nhẫn ngưng tụ, chỉ chờ đánh xuống một kích cuối cùng.
Không biết có phải nó bị lời vừa nãy của Tiên Tôn Sí Dương kích thích hay không.
Hay là do ý thức của Thiên Đạo cũng biết.
Bây giờ mà không loại bỏ Tiên Tôn Sí Dương thì không còn cơ hội nào khác, cho nên mới liều chết một trận.
Cậu đang nghĩ ngợi, một tia sét trong mây đen chợt đánh xuống.
Ánh sáng chói mắt lập tức thu lĩnh vực vào trong.
Vân Lạc Đình chợt giật mình, không, không đúng.
Lôi kiếp này giống như muốn mượn lực đánh xuống.
Đánh cả hai người ở trung tâm ma khí——!
"Huyền Trì!" Vân Lạc Đình cắn chặt răng.
Cậu nhanh chóng ngưng tụ linh khí vòng quanh người mình, phi thân rơi xuống.
Một tay cậu kéo Bùi Huyền Trì qua: "Cẩn thận Thiên Đạo!"
Hai người so đấu miễn cưỡng coi như công bằng.
Thiên đạo lại mai phục chờ cơ hội đánh lén, đúng là hành vi của tiểu nhân!
Tiếng sấm ầm vang, dưới tiếng vang lớn.
Bên tai Vân Lạc Đình lập tức yên tĩnh, cậu không nghe thấy âm thanh nào khác.
Bùi Huyền Trì dùng một chưởng đánh Tiên Tôn Sí Dương rơi xuống.
Hắn trở tay ôm Vân Lạc Đình vào trong lòng.
Lôi kiếp đánh xuống cọ qua người Vân Lạc Đình, đụng phải trận pháp.
"Ầm" Trận pháp theo tiếng mà vỡ vụn.
Tiên Tôn Sí Dương cường ngạnh chống đỡ lôi kiếp.
Cơ thể hắn ta sau khi rơi xuống trong hố sâu vẫn chưa nhúc nhích.
Bức từng kết giới đong đưa.
Đại ấn Ma tộc trên đó rơi thẳng xuống, rơi chúng tay Tiên Tôn Sí Dương.
Đá dùng để điêu khắc đại ấn Ma giới tất nhiên là không nhẹ, cứng rắn đập nát nửa bàn tay.
Nhưng vào lúc này, Tiên Tôn Sí Dương lại không hề có phản ứng.
Hiển nhiên đã không còn hô hấp.
Bùi Huyền Trì hỏi: "Có bị thương không?"
Vân Lạc Đình lắc đầu.
Cậu ôm Bùi Huyền Trì kiểm tra một lượt, không yên tâm hỏi: "Ngươi thì sao?"
Bùi Huyền Trì nói: "Tu vi của Tiên Tôn Sí Dương so với ta không đáng nhắc đến."
Tu vi hai đời, Tiên Tôn Sí Dương sao có thể so sánh được.
Còn nữa, hắn đang ở Ma giới, linh lực của Tiên Tôn Sí Dương vốn đã bị áp chế.
Khoảng thời gian trước ông ta vẫn luôn hấp thu tu vi của tu sĩ Mà tộc.
Tiên Tôn Sí Dương dựa vào việc cướp tu vi, tất nhiên là không xong.
Càng không phải là đối thủ của hắn.
Vân Lạc Đình đi qua, cậu tính nhặt đại ấn của Ma giới lên.
Kết quả cậu vừa mới đi đến bên cạnh hố sâu, đột nhiên một tia sét bổ xuống!
Vân Lạc Đình theo bản năng lui ra sau nửa bước.
Chỗ cậu vừa đặt chân lên sụp đổ trước mắt cậu.
Đá vụn rải rác rơi xuống, nện lên người Tiên Tôn Sí Dương.
Vân Lạc Đình kinh ngạc ngẩn đầu lên.
Cậu lại nhìn thấy có hai đạo thiên lôi.
Nó còn chưa chạm vào cậu, đã bị sợi chỉ đỏ trên tay tiêu trừ khí thế của lôi kiếp.
Thiên đạo điên rồi sao?
Cậu bị Thiên Đạo cường ngạnh mang vào tiểu thế giới.
Tại sao Thiên Đạo lại dám ra tay với cậu?
Trong lúc nghi ngờ, Vân Lạc Đình nhìn thấy ở trong mây đen cuồn cuộn kia có bóng hình của Tiên Tôn Sí Dương.
"Huyền Trì......?" Giọng nói của Vân Lạc Đình hơi chần chờ.
Cậu hoài nghi mình nhìn lầm rồi.
Nhưng khi bóng dáng kia dần dần ngưng tụ, càng giống như Tiên Tôn Sí Dương.
Người còn đang nằm trong hố sâu trên mặt đất.
Bùi Huyền Trì nhíu mày: "Hẳn là công pháp kia.
Sau khi cơ thể chết dùng linh hồn ngưng tụ lại, mới có thể quy thuận Thiên Đạo."
Vân Lạc Đình dừng một chút, tu luyện đến Tiên Tôn.
Tu vi không thấp, chỉ cần linh hồn không bị phá hủy.
Sẽ có một ngày nào đó trùng sinh.
Công pháp này càng giúp ngưng tụ hồn phách.
Cơ thể của Tiên Tôn Sí Dương đã bị hủy, trời xui đất khiến nó còn tác dụng.
Sau đạo lôi kiếp kia, không có lôi kiếp tiếp theo đánh xuống.
Nhưng sát khí trong đó vẫn chưa tan đi.
Vân Lạc Đình nhìn cảnh tượng kỳ quái trong đám mây, hỏi: "Ý thức ban đầu của Thiên Đạo đánh nhau với Tiên Tôn Sí Dương rồi sao?"
"Ừm."
Ý thức của Thiên Đạo và Tiên Tôn Sí Dương vốn là không chết không ngừng.
Bây giờ Tiên Tôn Sí Dương lại ngưng hồn phi thăng.
Đã coi như một nửa Thiên Đạo.
Trong phút chốc hắn ta biết được thân phận của Vân Lạc Đình.
Tất nhiên cũng biết nếu lôi kiếp làm Vân Lạc Đình bị thương, ý thức của Thiên Đạo sẽ bị liên luỵ rồi bị trừ khử.
Cho nên mới đánh xuống hai đạo lôi kiếp kia.
Hiện tại, ý thức của Thiên Đạo bị tạm dừng trong một lúc ngắn ngủi đã hết.
bắt đầu ngăn cản Tiên Tôn Sí Dương.
Hai người bọn họ, đánh trong lôi vân.
Tay đang cầm trường kiếm của Vân Lạc Đình nắm thật chặt.
Cậu trầm giọng nói: "Tiên Tôn Sí Dương giao cho ta, ngươi đi giải quyết Thiên Đạo."
Nếu cậu đi tìm Thiên Đạo, chỉ sợ Thiên Đạo sẽ tránh mà không chiến, chung quy có đuổi theo cũng chỉ thêm phiền phức.
Vốn Bùi Huyền Trì định hạ xuống trận pháp, để mèo nhỏ ở trong đó chờ hắn quay về.
Nhưng sau khi nghe vậy hắn dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Được."
Lời vừa dứt, hai bóng người đồng thời bay về phía lôi vân trên không trung.
Đoạn Thư Lăng đứng ở bên ngoài.
Sau khi hắn chém chết tử sĩ cuối cùng.
Hắn thở hồng hộc, tay dựa vào vách tường.
Hắn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một màn này, trong lòng hắn không khỏi hoảng sợ.
Hai người này chui vào trong lôi kiếp làm gì?!
Điên hết rồi sao!?!
Ngay sau đó, hắn lại thấy linh hồn của Tiên Tôn Sí Dương đánh nhau với trường kiếm của Vân Lạc Đình.
Bùi Huyền Trì lại đang đuổi theo một thứ giống như sương mù, xuyên qua trong lôi vân.
Đoạn Thư Lăng ngu người.
Bọn họ......!Đang làm gì vậy?
Rốt cuộc trong lôi kiếp kí có thứ gì?!
- --
Một kiếm của Vân Lạc Đình chém ngang Tiên Tôn Sí Dương.
Nhưng linh hồn không thương không chết, cái eo bị chém đứt sau khi vận chuyển linh lực lại lần nữa khép lại
Tiên Tôn Sí Dương nắm chặt quyền.
Trên mặt hắn lộ ra ý cười nhàn nhạt, hiển nhiên rất vừa lòng với bộ dáng hiện tại của mình.
Truy tìm đại đạo lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng đã thành công.
Hắn nhìn Vân Lạc Đình trước mặt, Tiên Tôn Sí Dương cười nói: "Thật là không nghĩ đến, linh vật lúc trước ta mang về, thế mà lại là linh thể của linh thú chưa hóa hình."
"Nếu không phải ý thức của Thiên Đạo kia ngu xuẩn.
Cho dù ngươi có hóa hình được, cũng nên trở thành con rối để nhi tử của ta tu luyện, thật là đáng tiếc."
Bởi vì ý thức của Thiên Đạo ngu xuẩn.
Làm hại bố cục nhiều năm của hắn bị hủy trong chốc lát.
Vân Lạc Đình cười lạnh nói: "Nhi tử của ngươi ngay cả chuyện nhập đạo bình thường còn không làm được.
Tất cả đều dựa vào linh vật của người khác, dù có xây thành tu vi thì có tác dụng gì chứ."
Tiên Tôn Sí Dương cường ngạnh can thiệp vào Thiên Đạo, ôm tên phế vật Bùi Văn Ngọc kia thành con trai của Thiên Đạo.
Làm thành giấc mộng tu tiên, đúng là bệnh không hề nhẹ.
Tiên Tôn Sí Dương đùa nghịch ngân châm trong tay: "Thì đã sao, ngươi hâm mộ rồi?"
"Ta hâm mộ một kẻ đã chết làm cái gì?" Vân Lạc Đình nhàn nhạt nói: "Đúng rồi, chỉ là một tên phế vật được lượng lớn linh lực vây quanh nhưng đến chết vẫn không thể Trúc Cơ."
Biểu cảm lạnh nhạt mỉm cười của Tiên Tôn Sí Dương đột nhiên thay đổi, hắn ta hét lớn: "Tự phụ!"
Hô hấp của Vân Lạc Đình cứng lại.
Cậu ở trên không trung né tránh ngân châm bay đến trước mặt, trở tay đánh rớt ngân châm bay đến.
Linh kiếm của cậu vung lên chém hồn phách của Tiên Tôn Sí Dương thành mấy mảnh.
Từ trên xuống dưới đánh Tiên Tôn Sí Dương đến mức nát bét.
Nhưng mà, dù vậy, linh hồn kia vẫn chậm rãi ngưng tụ.
"Ta nói rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta." Gương mặt của Tiên Tôn Sí Dương dữ tợn nói: "Ngươi cứ liều lĩnh tấn công như thế, sẽ khiến linh lực của ngươi hao hết.
Lúc đó ta có thể dễ dàng lấy được tính mạng của ngươi!"
Vân Lạc Đình nắm chặt trường kiếm.
Khí tức cậu có một chút dao động, cậu không thể tiếp tục tiêu hao linh lực của bản thân như vậy nữa.
Linh hồn của Tiên Tôn Sí Dương thật là khó chơi.
Người sống đánh đến cuối cùng chỉ có một chữ chết, nhưng linh hồn thì không.
Nếu không phải Tiên Tôn Sí Dương chỉ thủ không công......
Chỉ thủ chứ không tấn công?
Vân Lạc Đình sửng sốt.
Sau khi Tiên Tôn Sí Dương biết được sự xuất hiện của cậu, hại Bùi Văn Ngọc, hẳn là rất muốn giết cậu mới đúng.
Tại sao bây giờ hắn lại chỉ đứng bất động chứ không có đánh lại.
Chỉ thủ chứ không chịu phản công chứ?
Là không muốn......!hay là không thể?
Vân Lạc Đình chợt ngẩng đầu lên, vừa nãy Tiên Tôn Sí Dương còn tính dựa vào lôi kiếp đánh cậu.
Tại sao bây giờ lại thành thật như thế?
Ánh sáng của chớp loé lên khối đá.
Vân Lạc Đình chú ý tới nửa bàn tay mơ hồ trên linh hồn của Tiên Tôn Sí Dương.
Trên thi thể của Tiên Tôn Sí Dương cũng có vết thương này.
Lúc đại ấn ma tộc rơi xuống, là sau khi Tiên Tôn Sí Dương tắt thở.
Vân Lạc Đình đã hiểu được cơ quan trong đó.
Cậu nhếch khóe miệng, múa kiếm hoa trước mắt hắn: "Ta sẽ đưa ngươi đi gặp nhi tử của ngươi."
Cậu nói xong, trực tiếp xoay người nhảy xuống.
Gương mặt của Tiên Tôn Sí Dương đột nhiên biến đổi.
Hắn thầm nghĩ không tốt, linh hồn kéo theo lôi vân đuổi theo sau Vân Lạc Đình: "Đừng có làm càn!"
Vân Lạc Đình rơi vào bên trong hố sâu.
Cậu giơ cao trường kiếm lên đâm thẳng vào chỗ lồng ngực của Tiên Tôn Sí Dương.
Máu tươi bắn tung toé!
Sợi chỉ đỏ trên cổ tay mở ra trận pháp phòng hộ nhàn nhạt, ngăn lại tất cả máu tươi.
Ngay cả một nửa linh kiếm cũng không dính máu.
Chỉ có đầu kiếm, chỗ đâm xuyên qua ngực Tiên Tôn Sí Dương, là có giọt máu nhỏ giọt.
"Không ——!"
Tiên Tôn Sí Dương thất thố rống giận.
Năm ngón tay ông ta mở ra còn chưa chạm được vào một sợi tóc của Vân Lạc Đình đã bắt đầu tiêu tán.
Linh hồn vốn đã không trong suốt, giờ phút này càng trắng đi vài phần.
Vân Lạc Đình lập tức cởi sợi chỉ đỏ trên cổ tay xuống.
Linh lực