Sau khi Bùi Huyền Trì ăn xong miếng thịt kia, hắn gãi cằm mèo nhỏ rồi thuận thế dùng ngón tay cái xoa lỗ tai cậu.
Cũng không có gỡ cái đuôi đang quấn trên cổ tay mình xuống, hắn đặt đôi đũa xuống, rồi lại giúp mèo nhỏ bóc vỏ tôm.
Tôm được bóc vỏ chấm với nước sốt nên hương vị càng đậm đà hơn.
"Meo meo ~"
Thật là ngon.
Thịt tôm rất non, nấu với độ lửa vừa phải, hương vị của nước sốt mặn mặn, ăn rất ngon miệng.
Thấy cậu thích, Bùi Huyền Trì lại bóc thêm mấy con nữa, rồi đặt chúng lên cái đĩa nhỏ.
Vân Lạc Đình ăn xong liền thôi, thay vào đó cậu ngồi dậy, chống chân lên bệ cửa sổ nhỏ, nhìn ra bên ngoài.
Không lâu sau đó liền nhìn thấy cổng thành cách đó không xa.
Bởi vì Bùi Huyền Trì thả tin bị trọng thương ra ngoài.
Sau khi xe ngựa đến gần kinh thành tốc độ liền chậm lại, để tránh chạy quá nhanh rồi mang tai tiếng.
Chạy hết một đoạn đường, đến buổi trưa xe ngựa dừng lại trước cửa Vương phủ.
Phòng cũ trong Vương phủ đã được sửa sang tốt.
Bùi Huyền Trì giao phó bọn họ đào một hồ nước trong hoa viên, trong một khoảng thời gian ngắn không thể hoàn thành ngay được, nên mấy con cá đó chỉ có thể tạm thời nuôi ở trong thùng nước.
Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ bước xuống xe ngựa, quản gia đang đứng canh trước cửa vội tiến lên nói: "Cung nghênh Vương gia hồi phủ.
Vương gia ngồi xe ngựa suốt chặng đường cũng mệt mỏi.
Nô tài đã sai người chuẩn bị một ít đồ ăn, Vương gia có muốn dùng trước một chút không?"
"Không cần." Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Mang hết đồ vào viện chính."
"Dạ."
Đi vào nhà chính, Vân Lạc Đình nhảy xuống lắc lắc bộ lông, sau đó hóa thành hình người.
Ngồi trên xe ngựa lâu cũng cảm thấy rất mệt.
Vân Lạc Đình duỗi người, thấy Bùi Huyền Trì cởi áo khoác ngoài, cậu liền đi lên nhận nó, rồi tiện tay treo lên trên: "Lát nữa chúng ta......"
Giọng nói cậu ngừng lại, Vân Lạc Đình nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài.
Cậu hơi hoài nghi nhìn qua, thì nghe thấy tiếng quản gia gõ cửa phòng.
Quản gia bước tới trước cửa: "Điện hạ, có người tự xưng là người của nhà đấu giá đến để giao đồ."
Nghe thấy lời này Vân Lạc Đình chậm rãi nhướng mày.
Bọn họ vừa mới trở về, thế mà bên phía nhà đấu giá đã cấp tốc đưa đồ qua đây?
Cái này hình như có hơi nhanh rồi.
Trong lòng Bùi Huyền Trì đã có dự đoán từ trước.
Lò luyện đan vẫn luôn ở trong nhà đấu giá, chỉ là loại Linh Khí này tuy rằng có bị tổn thương, nhưng vẫn còn linh vận, tất nhiên sẽ không vào trong danh sách vật phẩm của nhà đấu giá.
Đoạn Thư Lăng chỉ cần truyền tin này về, tất nhiên nhà đấu giá sẽ tự đưa đồ tới Vương phủ.
Trong kinh thành có không ít tai mắt của nhà đấu giá.
Bọn họ từ cửa thành tiến vào, chắc chắn sẽ có người đến nhà đấu giá báo tin, cấp tốc mang đồ qua.
Bùi Huyền Trì nắm lấy cổ tay mèo nhỏ kéo cậu lại đây, Vân Lạc Đình ngồi xuống, nói: "Kêu hắn vào."
"Dạ."
Không lâu sau, nam tử mặc trang phục tiểu nhị nhà đấu giá bưng khay đến: "Điện hạ, đây là đồ ngài muốn."
Trên khay có một cái túi tinh xảo giống như cái túi tiền, không lớn hơn miếng ngọc bội là bao.
Tiểu nhị cười nói: "Chủ nhân nói, nếu về sau điện hạ có loại bùa chú gì mới có thể tới nhà đấu giá của chúng ta bán.
Cho dù là giao dịch hay là bán đấu giá, nhà đấu giá của chúng ta sẽ cố hết sức để xử lý."
"Nhiều hay ít bạc tạm thời không nói tới, chủ nhân chỉ là muốn làm bằng hữu với ngài.
Chủ nhân còn nói, ngài nên cẩn thận quốc sư.
Lúc ngài tìm được chủ nhân, quốc sư cũng ở đó, hắn mơ ước đôi linh nhãn của ngài, ý đồ muốn dùng nó để giao dịch với chủ nhân.
Sau khi bị chủ nhân phát hiện đã cự tuyệt rồi đuổi hắn ra bên ngoài.
Nhưng chỉ sợ quốc sư sẽ không cam chịu, điện hạ vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."
Vân Lạc Đình đột nhiên mở to hai mắt, cậu nói hình như đã nhìn thấy quốc sư, chỉ là hắn đi quá nhanh, cậu không nhìn rõ thôi.
Chỉ là......!Quốc sư không dám cùng hoàng đế miệt mài theo đuổi chuyện linh nhãn, thế mà lại chạy tới tìm Đoạn Thư Lăng nói chuyện, muốn dùng đôi mắt để làm giao dịch với Ma tộc.
Hắn điên rồi sao?
Vân Lạc Đình trầm ngâm hỏi: "Đoạn Thư Lăng và quốc sư có quen biết nhau sao?"
Bọn họ đúng là trùng hợp gặp được Đoạn Thư Lăng, nhưng quốc sư chính là đi thẳng vào trong quán trọ tìm người.
Tiểu nhị không giấu giếm, nói thẳng: "Quốc sư từng tới nhà đấu giá, để cầu đường sống."
Vân Lạc Đình gật đầu, cũng đúng, những quốc sư trước đều là đến tuổi rồi sẽ rời khỏi thế gian.
Có thể thấy được trong phủ quốc sư cũng không có cách nào phá giải.
Bây giờ xem ra quốc sư hẳn là lấy được phương pháp làm khế ước sinh mệnh từ chỗ Đoạn Thư Lăng, nên mới sống được đến bây giờ.
Thủ đoạn của Ma tộc ùn ùn không dứt, thứ này cũng là phương pháp Đoạn Thư Lăng có thể đưa ra.
Nhưng mà hiện tại......!Đoạn Thư Lăng giống như đang tỏ ra ưu ái với Bùi Huyền Trì.
Tiểu nhị thấy Vân Lạc Đình không nói nữa, liền chủ động mở miệng: "Lò luyện đan ở trong túi trữ vật, Minh Hỏa thúc giục lò luyện đan cũng ở trong đó.
Túi trữ vật là do chủ nhân đặc biệt luyện chế, đặt lò luyện đan vào trong đó có thể làm chậm lại tốc độ hao tổn linh khí của lò luyện đan.
Sau khi điện hạ luyện thành đan dược, có thể bỏ lò luyện đan vào trong túi trữ vật, như vậy cũng có thể dùng lâu hơn."
Để đồ xuống, tiểu nhị hành lễ nói: "Nếu điện hạ không còn chuyện gì khác, tiểu nhân xin cáo lui trước."
Bùi Huyền Trì nói: "Đi xuống đi."
Đợi tiểu nhị đi rồi, Vân Lạc Đình mở túi trữ vật nhìn thoáng qua.
Túi trữ vật đều được luyện chế bằng pháp khí, có thể để rất nhiều đồ, chỉ để một lò luyện đan tất nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ nhìn qua lại không nhìn thấy cái gì cả, tối đen như mực.
Vân Lạc Đình nghi ngờ hỏi: "Cái này dùng như thế nào?"
Bùi Huyền Trì nhìn cậu chăm chú, sau khi cân nhắc hắn đứng dậy, đi vòng ra phía sau Vân Lạc Đình.
Trong anh mắt mờ mịt của Vân Lạc Đình, hắn duỗi tay cầm lấy cái túi trữ vật kia.
Vân Lạc Đình sửng sốt.
Bùi Huyền Trì nhẹ giọng nói: "Nhắm mắt lại."
Tuy cậu không biết Bùi Huyền Trì muốn làm cái gì, nhưng Vân Lạc Đình vẫn nghe theo lời hắn nói nhắm hai mắt lại.
Linh lực theo lòng bàn tay tản ra, một lò lửa đỏ mơ hồ hiện ra trước đôi mắt nhắm chặt, bốn phía xung quanh tối đen, bếp lò trở lên đặt biệt dễ thấy.
Mới hơi có ý cử động một tý, lò luyện đan liền biến mất không thấy đâu.
Đồng thời, bên tai truyền đến giọng nói của Bùi Huyền Trì: "Được rồi, mở mắt ra đi."
Cái lò luyện đan kia đã được đặt ở giữa nhà, chắn ngang trước cửa.
"Dùng cách này để lấy đồ từ trong túi trữ vật ra."
Vân Lạc Đình gật đầu: "Bây giờ ngươi định bắt đầu luyện đan sao?"
"Lát nữa sẽ mang đồ đến thư phòng." Khi luyện đan khó tránh khỏi sẽ mắc phải sai lầm, linh khí bị bốc hơi sẽ ở nguyên một chỗ rất lâu không tiêu tan.
Đã lâu rồi hắn không có luyện đan, hơn nữa loại đan này là lần đầu tiên luyện chế, cần phải cẩn thận một chút.
Tuy trong lòng hắn biết sẽ không làm hỏng nhưng vẫn muốn cẩn thận hơn.
Bùi Huyền Trì cầm lấy túi trữ vật rồi thu hồi lò luyện đan vào, hỏi: "Thời tiết bên ngoài ngày hôm nay cũng không lạnh.
Vừa lúc buổi trưa có ánh mặt trời, có muốn đi ra ngoài phơi nắng không?"
Mấy ngày trước trời có tuyết rơi, hơn nữa mèo nhỏ bị hắt hơi.
Hắn vẫn luôn không muốn để mèo nhỏ chạy ra ngoài, lúc phơi nắng cũng chỉ để cậu nằm ở trên bệ cửa sổ ở trong phòng.
Cẩn thận nghĩ lại, thật ra rất lâu rồi cậu không phơi nắng dưới ánh mặt trời.
Vân Lạc Đình không có hứng thú đối với chuyện