Linh lực giống như giọt nước nhỏ giọt mà chảy xuống, không giống ma khí mới ngưng tụ một chút đã lộ ra sát khí bên trong.
Vân Lạc Đình thử dùng sức, nhẹ nhàng xoa bóp, cậu giống như nghĩ đến cái gì đó, nói: "Tên thái giám kia hẳn là sẽ không quay lại lần nữa."
Cho dù hoàng đế có tin tưởng Bùi Huyền Trì bị thương nặng thật hay không, thì cũng không có lý do gì kêu thái giám đến lần nữa.
Chỉ là nếu vẫn cứ tiếp tục nói sức khoẻ Bùi Huyền Trì không tốt.
Còn hoàng đế lại sốt ruột, thì không biết ông ta có đích thân tới xem một chuyến hay không nữa.
Vân Lạc Đình nghĩ một chút, nói: "Nếu không......!Đợt săn thú mùa đông lần này chúng ta không đi nữa."
Cứ ở lại trong Vương phủ chỗ nào cũng không đi, không cho hoàng đế cơ hội giở trò.
Bùi Huyền Trì nói: "Không cần cẩn thận như thế, chỗ săn thú mùa đông gần hành cung hơn.
Ta muốn dẫn ngươi đến hành cung nghỉ đông."
Về phần hoàng đế......!Cho dù Thái tử lại nắm quyền thì đã sao.
Tên kia đã sớm trở thành một khúc gỗ không thể mở miệng từ lâu rồi.
Sợ rằng dù hoàng đế có làm hết thảy, cho dù đó có là cái lợi ích giả cũng không đến lượt Bùi Văn Ngọc.
Bùi Huyền Trì đứng dậy nói: "Trong hành cung có một nơi có suối nước nóng.
Vào mùa đông còn ấm hơn trong phủ, ngươi hẳn là sẽ thích nó."
Thấy Vân Lạc Đình có hơi do dự, Bùi Huyền Trì lại nói: "Tuy rằng Hoàng đế đối sử bất công với Bùi Văn Ngọc, nhưng có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như thế, ông ta sẽ không làm gì quá rõ ràng."
Ở trên cương vị hoàng đế, ông ta không thể tuỳ ý hành động bừa bãi.
Hiện tại hoàng đế có rất nhiều thứ cần phải băn khoăn.
Vân Lạc Đình gật đầu, cậu thật sự có thể nhìn ra được trong lòng hoàng đế có khúc mắc.
Ông ta muốn lén dạy bảo Thái Tử, lại không ngờ rằng mọi chuyện ngày càng đi quá xa.
Nếu không xử trí thì không thể vãn hồi, chỉ có thể tự mình giải quyết cục diện rắc rối của Thái Tử.
"Tại sao hoàng đế lại đối xử tốt với Bùi Văn Ngọc như vậy?" Vân Lạc Đình nghi ngờ, cái này đã không còn nằm trong phạm trù "tốt" nữa, mà chính là không có điểm mấu chốt dung túng Bùi Văn Ngọc.
"Lần trước ta thấy trên người gã có một đường thiên mệnh, mọi chuyện khó nói." Bùi Huyền Trì rót một ly trà nóng đưa cho cậu: "Nếu ngươi hỏi hoàng đế câu này, chỉ sợ ngay cả ông ta cũng không thể nói ra lý do."
Hoàng đế chưa chắc đã quan tâm đến huyết mạnh của mình.
Nếu không, hậu cung có nhiều hoàng tử như vậy.
Lúc còn sống cũng không thấy ông ta quan tâm, đến lúc chết rồi cũng không thấy ông ta buồn phiền.
Bùi Văn Ngọc thật sự có thể coi như là hoàng tử duy nhất ông ta để ý.
Vân Lạc Đình nhướng mày, cười nói: "Có thể là bị người khác hạ cổ."
Bùi Huyền Trì không phản bác, mà là giơ tay xoa đôi tai mèo trắng như tuyết trên tóc cậu: "Thu đôi tai lại đi."
"Sẽ không có ai đi vào trong viện đâu." Vừa nãy, lúc phóng thích linh lực cậu đã chú ý tới đôi tai, nhưng cậu không để trong lòng.
Đôi tai mèo trên tóc Vân Lạc Đình run run, cậu cầm khối điểm tâm ăn, không để ý lắm nói: "Chờ một lát nữa linh lực khôi phục lại đôi tai sẽ tự biến mất."
Bùi Huyền Trì vuốt ve cái đuôi mềm mại đang quấn trên cổ tay hắn, lại bỏ thêm mấy tầng cấm chế vào trong viện.
- --
Ban đêm.
Vân Lạc Đình bưng trà an thần vào thư phòng, đặt lên bàn: "Ngươi đang vẽ cái gì thế?"
"Vài loại linh thảo." Bùi Huyền Trì đặt bút xuống, sau khi vẽ xong sẽ giao lại bức tranh này cho con rối, để con rối dựa theo những gì vẽ trên đó đi tìm.
Muốn luyện chế dan dược cho linh thú dùng cần phải có linh thảo.
Tuy rằng bây giờ mèo nhỏ không dùng được, nhưng cứ chuẩn bị trước một ít vẫn tốt hơn.
Vân Lạc Đình rót cho hắn một ly trà an thần.
Cậu vừa đặt cốc xuống, thì mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào.
Cậu nghĩ có lẽ là quản gia quên cái gì đó, nên mới quay lại đưa lần nữa.
Vừa hay áo khoác trên người cậu vẫn chưa cởi ra, Vân Lạc Đình lại đi ra cổng chính viện một lần nữa.
Nhưng mà lúc mở cửa ra thì nhìn thấy, người đến không phải là quản gia, mà là......!Thải Hà?
Nhìn qua Thải Hà rất suy yếu, khi nhìn lên đôi mắt nàng có chút mệt mỏi, trên môi có dấu răng, giống như bị nàng cắn tới mức chảy máu.
Nhìn thấy Vân Lạc Đình, đầu tiên Thải Hà sửng sốt, sau đó bình tĩnh hành lễ vấn an: "Thỉnh an công tử."
Tuy nàng không biết người này là ai.
Nhưng lúc còn ở trong cung, đã vài lần Thải Hà nhìn thấy cậu, chỉ là không dám nhìn kỹ, liếc mắt nhìn một cái liền nhanh chóng dời tầm mắt ra chỗ khác.
Nàng cũng không dám nhìn trộm thân phận của đối phương, nên lúc nhìn thấy cậu ở đây, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
"Đêm khuya, ngươi đến đây là có chuyện gì?"
Thải Hà nói đúng sự thật: "Nô tỳ hiện tại ở trong cung Thục quý phi, biết được chút chuyện, liền thừa dịp cung nhân không chú ý lén chạy ra ngoài, muốn báo cho Cửu hoàng tử, để hoàng tử đề phòng."
Vân Lạc Đình suy nghĩ một lát, cậu xoay người đi vào, nhàn nhạt nói: "Vào đi."
Trong thư phòng.
Bùi Huyền Trì đưa bức tranh vẽ linh thảo giao cho con rối, con rối hóa thành hư ảnh biến mất trên nền đất.
Chưa thấy Vân Lạc Đình trở về, hắn đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm người, thì thấy cửa thư phòng mở ra.
Vân Lạc Đình bước vào, nói: "Thải Hà đến."
"Ừ." Bùi Huyền Trì nghe vậy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Độc đã phát tác hai ngày, sau ngày thứ ba khi độc tính phát tác, tim sẽ cảm thấy đau đớn, sớm muộn gì Thải Hà cũng sẽ đến đây.
Thải Hà hành lễ nói: "Thỉnh an điện hạ."
Bùi Huyền Trì giơ tay kéo Vân Lạc Đình đến bên người, thuận thế để cậu ngồi xuống: "Chờ ta hỏi?"
Thải Hà dừng một chút: "Tất nhiên không phải, nô tỳ biết được Thục quý phi muốn làm chuyện bất lợi với điện hạ, cho nên tìm cơ hội tới báo cho ngài."
Bùi Huyền Trì không nói.
Vốn Thải Hà muốn dùng chút tin tức này để đổi được thuốc giải, nhưng nhìn tình hình trước mắt, nàng không dám tiếp tục nói nhảm, vội vàng nói: "Lúc nô tỳ tiến cung đã nhận được ân tình của Thục quý phi, vẫn luôn một lòng với nàng.
Nhưng Nội Vụ Phủ không phân nô tỳ đến cung Thập Phương, nô tỳ vẫn luôn hầu hạ bên cạnh bệ hạ, cho đến khi bị bệ hạ ban cho điện hạ."
"Điện Quảng Phụng."
Thải Hà lên tiếng nói: "Dạ, bị bệ hạ ban đến điện Quảng Phụng."
"Quý phi kêu nô tỳ ở lại bên cạnh điện hạ, nghĩ cách trở thành......!người của điện hạ.
Nhưng điện hạ không cho phép cung nhân vào trong phòng, nô tỳ thấy điện hạ cực kỳ sủng ái tiểu chủ tử, liền động tâm.
Nhưng nô tỳ chỉ dám nghĩ trong đầu, chưa dám làm cái gì hết.
Nô tỳ cũng không có lá gan này, mong điện hạ hiểu rõ."
"Quý phi còn mua chuộc thị vệ trong điện.
Cho dù nô tỳ có làm cái gì thì tin tức cũng sẽ truyền đến tai thị vệ, sau đó thị vệ sẽ truyền đạt lại.
Nô tỳ chỉ là chưa kịp truyền tin, tên thị vệ kia đã không thấy đâu nữa.
Sau đó nô tỳ......!Nô tỳ trúng độc, nên không tiếp tục truyền tin cho Quý phi nữa."
Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Hắn chết rồi."
Thải Hà ngẩn ra, người nàng run lên, nỗi sợ hãi từ nội tâm lan tràn trong lòng.
Tên thị vệ kia, sau khi điện hạ đến điện Quảng Phụng không bao lâu thì biến mất.
Nàng không biết tin, cứ nghĩ là do Quý phi kêu người rời đi, lại không nghĩ rằng hoá ra là như thế.
Vậy, mọi chuyện nàng làm trong điện Quảng Phụng, chẳng phải cũng giống như con hát trên sân khấu sao, bị mọi người nhìn rõ ràng.
Thải Hà nghĩ mà sợ, may mắn nàng không ra tay với tiểu chủ tử.
Nếu không, chỉ sợ nàng vừa mới có ý nghĩ kia, liền có kết cục giống tên thị vệ đó.
Thải Hà quỳ trên mặt đất, khóc nức nở: "Điện hạ, nô tỳ biết sai rồi.
Nô tỳ đã có tâm ăn năn, cầu xin điện hạ cho nô tỳ một cơ hội."
Vân Lạc Đình chớp mắt, thị vệ nào? Sao ta lại không biết?
Bùi Huyền Trì giơ tay vỗ nhẹ lưng cậu, không chút để ý hỏi: "Thục quý phi muốn gì?"
Thải Hà dừng một chút, không dám giấu giếm, vội vàng nói: "Quý phi an bài người, trong lần săn thú mùa đông này ám sát điện hạ, cũng không phải muốn mạng của điện hạ, chỉ là......!Muốn điện hạ bị thương nặng, sau đó lại được Quý phi nhặt về một mạng, dùng để hòa hoãn tình cảm mẫu tử với ngài."
"Quý phi còn nói, nô tỳ đã hầu hạ bên cạnh điện hạ một đoạn thời gian.
Đến lúc đó lấy cớ bên cạnh điện hạ không có người hậu hạ, đưa nô tỳ qua đó, hầu hạ điện hạ trong săn thú.
Thực ra là để nô tỳ mang theo vật chỉ dẫn, để thích khách có thể kịp thời biết được điện hạ đang ở đâu."
"Sau khi làm điện hạ bị trọng thương.
Quý phi có thể kịp thời chạy tới, cứu điện hạ."
Nghe vậy, Vân Lạc Đình chậm rãi nhướng mày, không phải lúc trước ở trong Vương phủ Quý phi đã làm rõ với Bùi Huyền Trì rồi sao.
Tại sao bây giờ lại làm ra loại chuyện không thể hiểu được này?
Càng nghe Vân Lạc Đình càng cảm thấy kỳ quái.
Nhưng mà, tình hình trước mặt không tiện để cậu hỏi nhiều.
Cậu chống một tay dưới cằm, yên lặng nhìn Bùi Huyền Trì.
Đầu ngón tay Bùi Huyền Trì gõ nhẹ vào trang giấy: "Không còn gì nữa?"
Thải Hà nghe giọng nói đó mã trong lòng nhảy dựng, cứng đờ gật gật đầu: "Dạ."
"Ta đã biết, đi xuống đi."
"Điện, điện hạ......" Thải Hà tới đây là vì muốn lấy được thuốc giải, giờ đã nói xong chuyện.
Nhưng nàng còn chưa lấy được đồ, làm sao nàng đi được.
Bùi Huyền Trì chiết giải dược vào trong giấy rồi ném cho nàng.
Thải Hà cầm giấy, vội hành lễ nói: "Nô tỳ đa tạ điện hạ.
Sau này nô tỳ nhất định vì điện hạ mà làm việc định tận tâm tận lực tuyệt không qua loa, nô tỳ xin cáo lui trước."
Thải Hà biết mình ở lại chỉ tăng thêm phiền.
Sau khi cầm thuốc giải liền nhanh chóng rời khỏi.
Bùi Huyền Trì mở thần thức, nhìn thấy Thải Hà sau khi ra cửa thì sốt ruột uống luôn thuốc giải.
Thật ra, vì nàng không chịu nổi tra tấn của thuốc độc, mới bất đắc dĩ đến đây nhờ cậy.
"Quý phi thật sự sẽ làm như vậy sao?" Vân Lạc Đình nghĩ mãi không ra.
Quý phi trong lời nói của Thải Hà, dường như không giống với vị Quý phi không nói chuyện tình cảm trong phủ Tướng quân ngày đó.
"Sẽ không."
Vân Lạc Đình sửng sốt: "Thế Thải Hà......?"
Bùi Huyền Trì nói: "Từ sau lần rời khỏi cung lần trước, ta đã sắp xếp người theo dõi nàng.
Sau khi nàng vào cung Thập Phương chưa từng liên lạc với người bên ngoài, bây giờ lại nói ra những lời này, hiển nhiên sau lưng nàng có người chỉ đạo.
Trong cung Thập Phương, ngoại trừ Quý phi, chỉ có Ngũ hoàng tử sáng tối đến thăm."
Tay đang bưng chén trà của Vân Lạc Đình cứng lại.
Cậu lập tức nhớ lại nam tử ôn hoà gặp được ở nhà đấu giá ngày đó: "Ngũ hoàng tử?"
"Đúng vậy, ta hạ độc trên người Thải Hà, nàng đợi sau vài ngày mới chạy tới quy phục.
Nhìn thì giống như là bị độc tính tra tấn đến không chịu đựng được, mới bất đắc dĩ nói ra những lời này, thực ra chỉ là muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa ta và Quý phi."
"Ta và Quý phi nảy sinh hiềm khích.
Người được lợi lớn nhất chỉ có thể là Ngũ hoàng tử."
Vân Lạc Đình gật đầu, hiểu điểm mấu chốt trong đó: "Lúc còn ở trong Vương phủ, lời Quý phi nói vẫn chưa bị truyền ra ngoài.
Thải Hà cũng không biết, thêm việc sau khi Quý phi ăn trộm mèo mới tới Vương phủ.
Nàng liền nghĩ rằng Quý phi đi tìm ta để hoà giải, cho nên hôm nay mới tới nói mấy lời này."
Vân Lạc Đình lại hỏi: "Thế còn tên thích khách thì sao?"
"Bùi Văn Hiên nhất định sẽ an bài.
Đến lúc đó, nếu trời xui đất khiến thật sự có thể diệt trừ ta đối hắn mà nói cũng là chuyện tốt.
Nếu ta không chết, lại có thể đẩy chuyện thích khách đến trên đầu Quý phi.
Hắn chỉ lo thân mình."
Vân Lạc Đình nghe Bùi Huyền Trì nói vậy, không khỏi lắc đầu.
Ngoài mặt Ngũ hoàng tử nhìn như không thể quyết đoán trong việc giết người.
Bất kể Quý phi có nói gì, nàng cũng đã chăm sóc Ngũ hoàng tử, cũng là mẫu phi của hắn.
Lần tính kế này, thế mà hắn lại đẩy Quý phi ra để đứng mũi chịu sào.
Bùi Huyền Trì đã nhìn qua quá nhiều chuyện nên hắn cũng chẳng thấy có gì ngạc nhiên: "Tất cả chỉ là suy đoán, còn chưa có kết luận, đi nghỉ ngơi đi."
"Được."
- --
Ngày săn thú mùa đông.
Từ sáng sớm Vân Lạc Đình đã bị kêu dậy, đêm hôm qua trời lại có tuyết rơi.
Vì có lá bùa Bùi Huyền Trì đưa cho, nên cậu chạy nhảy trên nền tuyết rất lâu, thế nên ngủ có hơi muộn.
Lúc này, sau khi ngồi dậy mơ màng bên mép giường nửa ngày, cậu lại ngáp một cái.
Lúc Bùi Huyền Trì trở về, thấy cậu vẫn còn đang ngái ngủ, liền nói: "Hay là ngươi biến về hình mèo rồi đi với ta?"
Vân Lạc Đình nghiêng đầu, cậu vận chuyển linh lực biến mình thành bộ dáng mèo trắng nhỏ, lười biếng vươn móng vuốt ra chỗ hắn: "Meo meo ~"
Bùi Huyền Trì bế mèo nhỏ lên, Vân Lạc Đình cúi đầu vùi trong lồng ngực hắn.
Cậu nhắm mắt lại, chỉ một lúc sau liền có tiếng kêu khò khè nhỏ nhẹ vang lên.
Hôm nay hắn dậy sớm vì trước khi đi muốn qua phủ Tướng quân trước, mấy ngày trước Hạ Dục Cẩn giục hắn qua đó chọn ngựa.
Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ bước xuống xe ngựa.
Quản gia trong phủ Tướng quân nhìn thấy xe ngựa liền chạy lên đón: "Chúc điện hạ một ngày tốt lành, ngài tới tìm tướng quân?"
"Đúng vậy."
"Mời điện hạ đi bên này, Tướng quân đang chờ điện hạ ở chuồng ngựa."
Quản gia mỉn cười đi đằng trước dẫn đường: "Từ sáng sớm, Tướng quân cứ nhắc ngài mãi.
Nếu điện hạ còn không đến chọn, ngài ấy liền mang mấy con mình thích đến chỗ săn thú, luôn muốn để điện hạ chọn một con."
Đang nói chuyện, còn chưa vào chuồng ngựa, thì lại đụng mặt với Bùi Văn Hiên đang bước ra.
Nụ cười trên môi quản gia cứng lại, ông hành lễ nói: "Nô tài thỉnh an Ngũ hoàng tử."
"Miễn lễ." Bùi Văn Hiên vẫy tay, hắn vòng qua quản gia đi đến trước mặt Bùi Huyền Trì: "Cửu đệ cũng ở đây sao, cũng đến tìm Hạ tướng quân để mượn ngựa?"
"Nói ra thật ngại, Ngũ hoàng huynh của đệ yêu thích cưỡi ngựa bắn cung, nhưng lại không biết cưỡi ngựa.
Cái này thật không được, mẫu phi liền kêu ta qua đây mượn một con ngựa của Hạ tướng quân, để tránh đến lúc đi săn thú mùa đông, ngay cả ngựa