Lăn lộn cả một đêm, lúc trở về trời cũng đã sáng.
Hoàng đế băng hà, chắc chắn sẽ vội vàng đưa thi thể về cung.
Lúc trước chỉ bị trúng độc, nên mới truyền tin về cung, khiến người trong Thái Y Viện vội vàng chạy tới, nhưng bây giờ lại dùng đến.
Bùi Huyền Trì nghĩ, với tính cách này của Bùi Văn Hiên, nếu mọi chuyện đã biến thành cục diện như này, hắn sẽ tự nắm bắt cơ hội.
Dù sao có lệnh của hoàng đế, không được giữ lại Thuần Phi, Thái tử Bùi Văn Ngọc được sủng ái cũng sẽ bị xử tử.
Ngôi vị hoàng đế bỏ trống, ngôi vị Trữ quân cũng không có người ngồi, hoàng đế đột ngột rời đi, nên cũng không có thời gian an bài hậu sự.
Chỉ chờ Bùi Văn Hiên động thủ.
Bùi Huyền Trì không ở trong lều lâu, hắn kêu quản gia thu dọn đồ đạc, rồi ôm mèo lên xe ngựa.
Hạ Dục Cẩn không thể rời đi, thấy hắn lên xe ngựa, đành vòng đến bên chỗ cửa sổ nhỏ, dùng đầu ngón tay gõ vào xe ngựa: "Ngươi không đợi kiệu rồng mà đi trước, chỉ sợ sẽ mang tai tiếng."
Bùi Huyền Trì chưa kịp nói chuyện, mèo trắng nhỏ đã thò đầu ra ngoài.
Hạ Dục Cẩn nhìn thấy, thuận thế dịch tay sang muốn sờ cậu.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp chạm vào chóp tai mèo, thì người ngồi ở bên trong đã ôm mèo trắng nhỏ về.
Hạ Dục Cẩn bật cười lắc đầu: "Trong kinh xảy ra chuyện gì à, nên ngươi mới sốt ruột hồi cung?"
"Ta không tính hồi cung." Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Ta không tính tham gia vào chuyện tranh đoạt vương vị.
Tính mang Tiểu Bạch đến hành cung ở một đoạn thời gian, chờ sau khi chuyện đoạt vị giải quyết xong, ta lại trở về."
Ý cười trên mặt Hạ Dục Cẩn ngưng lại, bây giờ là thời điểm mấu chốt.
Ngươi không về cung, lại chạy tới hành cung chơi?
Cẩn thận nghĩ lại, hình như Bùi Huyền Trì chưa bao giờ cảm thấy hứng thú đối với vị trí kia.
Hạ Dục Cẩn cũng không khuyên Bùi Huyền Trì đi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Nhưng có một số chuyện vẫn muốn nói cho hắn biết: "Ngươi cũng biết, nếu để hoàng tử khác bước lên ngôi vị hoàng đế, chưa chắc bọn họ sẽ tha cho ngươi."
Bất kỳ một vị hoàng tử nào trở thành hoàng đế, sẽ không bởi vì ngươi nói ngươi không có tâm tư tranh đoạt liền buông tha cho ngươi.
Bọn họ chỉ biết nghi ngờ trong lòng, cảm thấy ngươi là thanh đao treo trên đầu bọn họ.
Không tiêu diệt ngươi, bọn họ không ngủ ngon được.
Vân Lạc Đình cảm thấy lời Hạ Dục Cẩn nói có đạo lý, nhưng cậu không đáp lại, chỉ ngẩng đầu nhìn Bùi Huyền Trì.
Bùi Huyền Trì ôm mèo xoa xoa: "Ta đã giao dịch với Ngũ ca, nếu hắn đăng cơ trở thành hoàng đế, sẽ ban đất phong để ta rời đi."
"Thật sao?" Hạ Dục Cẩn cảm thấy lời này không đáng tin, nhưng lại cảm thấy tính tình Bùi Huyền Trì ổn định, sẽ không dùng loại sự tình trọng đại như vậy nói giỡn với hắn.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bùi Huyền Trì, hẳn là......
Chậc.
Hạ Dục Cẩn tự nhận hắn nhìn người rất chuẩn, nhưng lại không nhìn thấu Bùi Huyền Trì.
Vẻ mặt Bùi Huyền Trì không thay đổi nói: "Tất nhiên."
Tu vi của hắn đang từ từ khôi phục, tuy bây giờ còn chưa trở lại thời kỳ đỉnh phong, nhưng suối nước nóng trong hành cung có địa tâm chi hoả*.
Chỉ cần dùng mấy ngày là có thể giúp hắn khôi phục tu vi.
Đến lúc đó, cho dù Bùi Văn Hiên có lên làm hoàng đế.
Nếu hắn muốn vị trí kia, tất nhiên Bùi Văn Hiên phải cho.
Bây giờ, nhất định trong cung rất hỗn loạn.
Hắn lười trở về xử lý mấy chuyện nhỏ đó, giao cho Bùi Văn Hiên làm là được.
Hạ Dục Cẩn nghĩ một chút, thoát thân khỏi vòng xoáy này.
Cũng có thể là một chuyện tốt, liền nói: "Trong lòng ngươi hiểu rõ là được, ta không thể rời kinh thành.
Ngươi đã đi hành cung, chuyện bên này ta sẽ dùng bồ câu đưa thư truyền tin cho ngươi."
"Ừ." Bùi Huyền Trì nói: "Thay ta thăm hỏi bà ngoại với ông ngoại."
Hạ Dục Cẩn cười nói: "Mặc kệ ngươi, ngươi kêu ta đường đường là một vị tướng quân thế mà lại đi truyền lời cho ngươi à.
Chờ mọi chuyện lắng xuống, ngươi tự trở về tìm bọn họ."
Bùi Huyền Trì nói: "Ta để lại vài tên thị vệ, thân thủ không tồi, ngươi mang theo đi."
"Để lại cho ta? Ta cần thị vệ của ngươi làm cái gì.
Ngươi mang theo đi, yên tâm đi, sẽ không có kẻ nào giám động thủ với ta đâu, còn nữa, nếu thực sự có kẻ không có mắt......!Ta cũng không phải ăn chay."
Tuy nói như vậy, nhưng hắn lại vô cùng hưởng thụ lời dặn dò của Bùi Huyền Trì.
Thị vệ Bùi Huyền Trì để lại tất nhiên không phải thị vệ bình thường.
Ngoại trừ cái này ra, trước khi ra cửa hắn đã hạ xuống một trận pháp trước cửa phủ Tướng quân, còn để lại con rối.
Chờ xe ngựa Bùi Huyền Trì đi xa, Hạ Dục Cẩn đứng bên ngoài xe.
Khi hắn xoay người muốn quay về, liền thấy năm người mặc quần áo thị vệ đang an tĩnh đứng phía sau.
Hạ Dục Cẩn nhướng mày: "Này......"
Xe ngựa đã đi xa, có muốn đuổi theo cũng không còn kịp.
Hạ Dục Cẩn thở dài: "Thôi, đi theo ta."
- --
Hành cung cách nơi săn thú mùa đông không xa.
Trời vừa tờ mờ sáng liền đi, còn chưa tới giữa trưa, xe ngựa đã dừng trước cửa hành cung.
Từ lâu, Bùi Huyền Trì đã nghĩ tới địa tâm chi hoả ở trung tâm hành cung, nên giờ tất cả người trong hành cung đều là người của hắn.
Vân Lạc Đình nhìn những gương mặt quen thuộc trong đám thị vệ đó: "Meo meo."
Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ bước vào tẩm điện, nhàn nhạt nói: "Trong hành cung rất an toàn, dù ngươi có biến thành mèo hay thành người đều được, không cần tránh người."
Hơn nữa hành cung cách xa nơi dân cư, sẽ không có người khác đến gần, mèo nhỏ ở đây có thể thoải mái hơn.
Bùi Huyền Trì nói: "Ở chỗ này đều là người của ta."
Những người hầu hạ trong cung điện đều là do con rối biến thành, sẽ không sợ bị người khác nghe thấy chuyện linh thú rồi nói ra.
Vừa vào hành cung, Vân Lạc Đình liền cảm thấy chỗ này không phải là mùa đông, mà có chút ấm áp của mùa xuân.
Giữa lúc linh lực gợn sóng có thể cảm giác được xung quanh hành cung đều được trận pháp dung nhập vào.
Hẳn là trận pháp khiến cho ấm áp ở nơi này không có cách nào tiêu tán, thêm việc có suối nước nóng, cho nên bên trong hành cung mới khác hoàn toàn với bên ngoài.
Vân Lạc Đình duỗi người, nhảy xuống khỏi lồng ngực Bùi Huyền Trì rồi thuận thế hóa thành hình người.
Vừa mới quay người lại, thì không cẩn thận va vào cái ghế dựa ở đằng sau.
Cậu theo bản năng lùi về đằng sau nửa bước nhưng vẫn không thể ổn định lại được cơ thể.
Ngay sau đó, vòng eo bị siết chặt.
Người cậu không tự chủ được mà ngã về phía trước, nằm trong lồng ngực Bùi Huyền Trì.
Bùi Huyền Trì chặn ngang người bế cậu lên đặt ở trên giường nói: "Cẩn thận một chút, đừng để bị thương."
Vân Lạc Đình ngồi dậy nói: "Không sao, ta có chừng mực."
"Hửm?"
"Khụ......" Vì vừa mới suýt nữa bị té ngã, nên lời này nói ra xác thật có vài phần không thể tin.
Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong, ngoan ngoãn nói: "Không phải có ngươi ở đây sao, ngươi sẽ đỡ ta mà."
Bùi Huyền Trì thấy cậu như thế, hắn cười bất đắc dĩ giơ tay vuốt ve gương mặt cậu: "Một lát nữa ta sẽ kêu người mang cơm trưa ra chỗ suối nước nóng, ăn cơm ở chỗ đó."
"Được."
"Hành cung rất lớn, phong cảnh so với hoàng cung cũng nhiều hơn.
Ngươi có thể chạy