Cả người Bùi Huyền Trì cứng đờ, nhìn bộ dạng không cho phép từ chối của mèo nhỏ.
Hắn thuận theo cởi áo khoác ngoài ra.
Vết thương ở phía sau lưng so với vết thương ở trên cánh tay càng nghiêm trọng hơn nhiều.
Đêm hôm qua Vân Lạc Đình thắp đèn, từng chút một rửa sạch miệng vết thương ở sau lưng.
Bùi Huyền Trì không muốn để cậu phát hiện ra, nên còn dùng ma khí che chắn nó.
Cũng may là có một tầng ma khí ngăn cản, nên không để miệng vết thương tiếp xúc trực tiếp với quần áo, bằng không nếu máu chảy ra, lại bị dính lên đó.
Vân Lạc Đình cẩn thận cắt băng gạc trên cánh tay ra, bên trong tầng thuốc dán vào miệng vết thương còn dính một ít máu.
Thuốc Khôi Nhất mang đến dùng rất tốt, đúng là thuốc dùng để trị liệu vết thương do lôi kiếp để lại.
Mặc dù miệng vết thương vẫn còn chưa có khép lại, nhưng so với đêm hôm qua thì nhìn qua đã tốt hơn rất nhiều.
Ném băng gạc đi, Vân Lạc Đình lại đổ thêm một tầng thuốc.
Để như thế một lúc, cho miệng vết thương hít thở không khí.
"Đau không?" Vân Lạc Đình thổi nhẹ miệng vết thương.
Khôi Nhất nói lúc bôi thuốc lên sẽ có cảm giác hơi đau đớn, thổi qua có thể giảm bớt cảm giác đau.
Vân Lạc Đình dặn dò nói: "Nếu đau nhớ nói ra."
Dù trên người Bùi Huyền Trì có mấy đao cũng có thể mặt không đổi sắc chu toàn với Tiên Tôn.
Một chút đau đớn do thuốc mang đến đối với hắn mà nói căn bản không tính là gì.
"Không..."
"Khôi Nhất nói thuốc này bôi lên sẽ đau.
Nếu ngươi cảm thấy đau thì không cần chịu đựng." Vân Lạc Đình biết kiếp trước thân phận của hắn là Ma tôn, cũng biết được hắn từng trải qua cái gì, nhưng...!Ai cũng sẽ cảm thấy đau.
Chỉ khác nhau ở chỗ có nói ra hay không mà thôi.
Bị thương, không có ai để nói ra, chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Bị thương đối với Ma tôn gây thù chuốc oán nhiều mà nói có thể coi là trí mạng.
Cho nên hắn theo thói quen che giấu, cho dù có bị trọng thương cũng chỉ yên lặng trốn đi tự mình liếm láp miệng vết thương.
Vân Lạc Đình khép lại ấm thuốc, nghiêm túc nói: "Về sau nếu bị thương, có chỗ nào không thoải mái, thì phải nói cho ta biết."
Trên gương mặt Bùi Huyền Trì hiện lên một chút ý cười, muốn trêu chọc cậu, liền nói: "Nói cho ngươi là sẽ không đau nữa?"
"Cái này...!Tất nhiên không thể." Vân Lạc Đình làm ra biểu cảm bất đắt dĩ nhún vai: "Nhưng mà ——" giọng nói vừa ngừng, cậu liền cúi người để sát vào gương mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Bùi Huyền Trì, cười nói: "Ta có thể dỗ dành ngươi nha."
Bùi Huyền Trì sửng sốt, chợt bật cười.
Hắn giơ tay muốn xoa đầu mèo nhỏ, lại bị Vân Lạc Đình nắm cổ tay của hắn trước.
Vân Lạc Đình nói: "Không được cử động, còn chưa băng bó xong đâu."
Mở băng gạc ra, cắt thành hình dáng lớn nhỏ phù hợp.
Một lát sau, chờ thuốc có dấu hiệu ngưng đọng lại, liền nhẹ nhàng quấn thêm một tầng băng gạc nữa.
Cứ lặp lại như vậy, sau vài vòng Vân Lạc Đình buộc lại thành một nút thắt, lại dùng linh lực bao nó lại, để tránh băng gạc không giữa vững mà rớt xuống.
Không cần phải quấn quá chặt, có chút cảm giác nhẹ nhàng ở mặt trên.
"Được rồi." Vân Lạc Đình buông tay hắn ra nói: "Cho ta nhìn vết thương ở đằng sau lưng ngươi."
Vân Lạc Đình vòng đến phía sau lưng Bùi Huyền Trì cởi bỏ băng gạc.
Vết thương ở phía đằng sau lưng còn khá nghiêm trọng, cũng khá lớn.
Cái này còn do lúc đó lôi kiếp bị cắt đứt, lúc sau lại không đánh xuống nữa.
Băng gạc dính máu đều được để cùng một chỗ.
Mặc dù không cần rửa sạch lại miệng vết thương, nhưng chỗ đó vẫn luôn chảy máu.
Vân Lạc Đình liền dùng băng gạc sạch sẽ gạt nhẹ chỗ miệng vết thương, chậm rãi chấm hết vết máu trên đó.
Sau khi thoa thuốc xong, Vân Lạc Đình cầm một đầu băng gạc vòng một vòng, bắt đầu từ bên hông hắn: "Giơ tay lên."
Lặp lại vài vòng như thế, vừa lúc dùng hết một cuộn băng gạc to.
"Được rồi." Vân Lạc Đình thu dọn lại thuốc.
Lần đầu tiên thoa thuốc và lần thứ hai thoa thuốc cần cách nhau một khoảng thời gian.
Đến lần thứ ba thì không cần phải thay thuốc thường xuyên như vậy nữa.
Vân Lạc Đình thu dọn hết đồ đạc lại rồi để vào một chỗ, đứng dậy rót một cốc nước cho hắn: "Mấy ngày nữa không được luyện võ."
Miệng vết thương ở phía sau lưng hơi vô ý là sẽ mở ra.
Vết thương cứ liên tục bị thương sẽ rất đau.
Bùi Huyền Trì đáp: "Được."
Vân Lạc Đình băng bó vết thương, xử lý nó tương đối tinh tế.
Cậu đốt cháy băng gạc đã thay ra, rồi đơn giản thu dọn lại tẩm điện một chút, lúc bận rộn xong cũng đã đến thời gian dùng bữa tối.
Ngồi trong sân, vừa ăn tối, vừa ngắm cảnh hoàng hôn buông xuống.
Vân Lạc Đình vẫn không cảm thấy đói, mới ăn một ít đã bỏ đũa xuống, chỉ uống trà.
Bùi Huyền Trì gắp cho cậu một miếng cá: "Không muốn ăn một ít sao?"
Vân Lạc Đình lắc đầu: "Ta không cảm thấy đói bụng."
Bùi Huyền Trì nghe vậy, cũng không tiếp tục đút cho mèo nữa.
Chỉ giao phó Khôi Nhất kêu phòng bếp nhỏ chuẩn bị đồ ăn, nếu ban đêm mèo nhỏ đói bụng là có đồ để ăn.
Một cơn gió thổi qua, cây cối cách đó không xa cũng lắc lư "đổ rào rào" âm thanh thật hấp dẫn lực chú ý của mèo nhỏ.
Vân Lạc Đình ngẩng đầu nhìn thoáng qua, mơ hồ từ giữa kẽ hở của những tán cây nhìn thấy được trái cây?
Khoảng cách khá xa, nên nhìn không rõ là loại quả gì.
Loại cây này được trồng ở bên cạnh điện, dựa vào vách tường, càng lớn càng tươi tốt, lá cây đều lan hết sang bên này.
"Trên cái cây kia kết loại quả gì vậy?"
"Quả Phác Ngọc, một loại quả dành cho linh thú ăn." Bùi Huyền Trì nói: "Chiết lên cây đào, lớn lên tương đối nhanh."
Quả Phác Ngọc sinh trưởng ở nơi tràn đầy linh lực.
Bên trong giới tu chân, ở trong rừng nơi có chút rời xa khu dân cư sẽ có quả Phác Ngọc mọc hoang, loại quả này chỉ có linh thú mới có thể ăn.
Phần lớn đều chỉ có người nuôi linh thú hoặc chuẩn bị nuôi linh thú, mới nghĩ đến loại quả này.
Bởi vì rất ít người có linh thú, dẫn tới loại này quả này không có bao