Bùi Huyền Trì giơ tay lên ôm eo cậu, đỡ cậu ổn định.
Vân Lạc Đình hỏi: "Tình hình thế nào rồi, có thuận lợi không?"
"Ừm, ta đã để lại con rối ở trong cung.
Trước đại điển đăng cơ chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành."
Con rối biến thành bộ dáng Bùi Huyền Trì.
Cứ thế chuyện giao quyền cho Hạ gia cũng có thể nói thông suốt.
Miễn đến lúc đại điển đăng bị người ta nhìn thấy hắn không ở trong cung, tốt nhất là nên viết xong trước khi rời đi.
Bùi Huyền Trì dùng sức lên cổ tay, hắn ôm Vân Lạc Đình lên, đi vào bên trong phủ.
Hắn mơ hồ ngửi thấy mùi son phấn nhàn nhạt trên người cậu, hỏi: "Vừa nãy ngươi đi đâu thế?"
Vân Lạc Đình nói: "Ta đi dạo một vòng trên đường.
Vì không nhìn thấy cái gì thú vị nên liền quay trở về."
Biết Bùi Huyền Trì sẽ hỏi, Vân Lạc Đình đã sớm nói trước với con rối.
Thống nhất sẽ nói là đi dạo một vòng trên đường rồi quay trở về, nói quá cụ thể ngược lại dễ xảy ra chuyện.
"Gần nơi này sao?"
"Đúng vậy." Vân Lạc Đình cảm thấy hắn giống như còn muốn hỏi thêm, cậu vội vàng nói: "Chúng ta đi dùng bữa trước đã, chờ sau khi ăn xong bữa tối rồi còn đi thu dọn đồ đạc."
Cánh tay đang ôm người của Bùi Huyền Trì siết chặt lại, nhẹ giọng nói: "Được."
"Thuần Nhật Tuý" là hương cống phẩm của Tây vực, chỉ có ở trong cung.
Nhưng nhìn thấy mèo nhỏ không muốn nói, Bùi Huyền Trì cũng không hỏi thêm nữa.
- --
Ở trong vương phủ mấy ngày, bọn họ đã mua không ít đồ.
Trên rất nhiều quần áo của Bùi Huyền Trì đều vẽ trận pháp, mang đi cũng dùng được.
Quần áo không có trận pháp liền để lại Vương phú.
Còn có mấy món đồ chơi nhỏ khác.
Tuy rằng không có tác dụng gì, nhưng đều là mấy món đồ chơi mà Tiểu Bạch thích chơi, Bùi Huyền Trì cho hết vào nhẫn trữ vật.
Việc này không thể chậm trễ, thêm chuyện lên đường cần có chút thời gian.
Bí cảnh Phần Nguyệt chỉ mở ra vài ngày, Bùi Huyền Trì nghĩ ngày mai sẽ xuất phát.
Đồ đạc được dọn vào rất nhiều, nhưng lại chưa lấp đầy được một nửa nhẫn trữ vật.
Tuy rằng cặp nhẫn trữ vật này có thể lấy được đồ vật trong nhẫn của đối phương, nhưng dung lượng vẫn là hai cái không gian trữ vật.
Sau khi thu dọn xong, bọn họ đi ngủ sớm.
Bùi Huyền Trì nhân lúc ra ngoài thay quần áo liền tìm con rối đi theo bên cạnh Vân Lạc Đình.
"Hôm nay công tử đã đi đâu?"
Con rối đang định nói chuyện, thì lại nghe thấy Bùi Huyền Trì nói: "Ngoại trừ ở trên đường."
Dừng một chút, con rối không biết nên nói cái gì, dứt khoát cúi đầu nhận tội.
Như thế Bùi Huyền Trì liền biết con rối đã nhận được mệnh lệnh, hắn nhàn nhạt nói: "Đi xuống đi."
"Rõ."
Con rối giống như một đôi mắt khác của hắn, có một số việc không cần con rối nói ra miệng, hắn cũng có thể biết được một hai.
Lúc bình thường hắn không dùng được, nhưng bây giờ lại có tác dụng.
Ban đêm.
Bùi Huyền Trì nhắm chặt hai mắt, ký ức trong đầu như cưỡi ngựa xem hoa hiện lên.
Hạ Thục Nguyệt vài lần châm ngòi, trong lời nói của Vân Lạc Đình không chút nào do dự đều hướng về phía hắn.
Cho dù có một số chuyện cậu tận mắt nhìn thấy, cũng không hề dao động.
Lời nói của mèo nhỏ như phảng phất vang lên bên tai, bảo vệ hắn khắp mọi nơi.
Mưu đồ của Hạ Thục Nguyệt, ở trước mặt Vân Lạc Đình căn bản không chịu nổi một kích.
Có lẽ vì cố kỵ cảm xúc của hắn, nên cậu mới cố ý tránh né hắn, không đi ra từ cửa chính.
Đợi đến khi nhìn thấy Vân Lạc Đình xuống xe ngựa chạy về phía Vương phủ.
Hắn không khỏi hối hận, hắn vốn định sớm quay trở về gặp mèo nhỏ, sớm biết như này liền đi dạo ở bên ngoài, để mèo nhỏ không phải chạy về gấp gáp như thế.
Sợ bị hắn nhìn ra manh mối, còn cố ý đổi một bộ quần áo khác.
Lúc nhìn thấy mèo nhỏ chạy ra cửa khi nhìn thấy hắn, Bùi Huyền Trì càng mềm lòng không thể tưởng tượng nổi.
Bùi Huyền Trì từ từ mở mắt, cúi đầu nhìn mèo nhỏ đang ngủ say trong lồng ngực.
Hắn không nhịn được cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cậu.
Hô hấp đan xen vào nhau, lại sợ quấy rầy đến giấc ngủ của cậu, chỉ dám lướt qua.
Vân Lạc Đình vốn không ngủ say, cảm thấy động tĩnh.
Cậu mơ màng mở mắt ra, nâng tay lên vòng qua cổ Bùi Huyền Trì: "Ngươi gặp ác mộng sao?"
Cậu híp mắt, nửa mộng nửa tỉnh ngẩng đầu lên làm sâu sắc nụ hôn này: "Đừng sợ, có ta ở đây rồi."
"Đừng sợ." Vân Lạc Đình vỗ nhẹ phía sau lưng Bùi Huyền Trì, mơ hồ an ủi nói: "Không có việc gì, mộng đều là giả."
"Mọi chuyện đều đã kết thúc rồi." Vân Lạc Đình cọ cổ hắn: "Ngủ đi, ngày mai chúng ta còn muốn đi Tu Tiên giới đó."
Bùi Huyền Trì thừa nhận chuyện gặp ác mộng, đáp: "Ừm."
- --
Trong kinh thành không có linh thú, tất nhiên không thể cưỡi linh thú đi Tu Tiên giới.
Tu Tiên giới và nhân gian vốn cùng một thế giới.
Chỉ là hai bên cách nhau quá xa, để dễ phân biệt, mới trong lời nói chia làm hai thế giới.
Người trong tiên môn có thể cưỡi linh thú đi lại.
Cũng có một số môn phái Ngự Thú sẽ nuôi linh thú để cho thuê, kiếm linh thạch.
Lúc trước bọn họ đến nhà đấu giá của Đoạn Thư Lăng mua phi thuyền.
Dùng ma khí kích hoạt là có thể một ngày đi ngàn dặm, tương đương với linh thú.
Bùi Huyền Trì không giỏi ứng phó với cảnh chia tay.
Đối hắn mà nói chuyện này quá xa lạ, thêm việc dạo gần đây Hạ Dục Cẩn tương đối bận rộn, không rảnh rỗi đến đưa.
Giao đồ vật đã chuẩn bị xong cho quản gia trong Vương phủ quản lý, đưa mấy thứ kia đến phủ Tướng quân.
Quản gia chỉ nghĩ lúc ấy Bùi Huyền Trì vội vàng muốn đăng cơ, nên không có nghĩ nhiều.
Đến lúc trở về không gặp được Bùi Huyền Trì, lại nghe hạ nhân bên cạnh nói là đã đi vào cung.
Đây là lần đầu tiên Vân Lạc Đình ngồi phi thuyền, thứ này so với phương tiện giao thông cậu ngồi trước khi xuyên sách có hơi khác.
Sau khi bị ma khí kích hoạt, nó có thể bay giữa không trung, bùa chú giấu trong đó sẽ đồng thời khởi động.
Vẻ ngoài của phi thuyền nhìn qua có hơi giống thuyền, nhưng bên trong lại càng giống như một căn phòng nhỏ.
Có loại cảm giác chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ.
Hơn nữa bay rất ổn định.
Chén trà để trên mặt bàn, nhưng nước trong chén không hề bị lắc lư.
Bùi Huyền Trì vẽ bùa chú lên trên thân thuyền.
Vân Lạc Đình cầm đĩa điểm tâm qua, rồi cầm một miếng điểm tâm nhỏ đút cho hắn: "Còn muốn làm mấy cái nữa thế?"
Cảm giác hình như Bùi Huyền Trì đã bận rộn rất lâu.
"Nhanh lắm, vẽ xong cái này là được." Bùa chú phòng ngự phải giấu được ma khí vào bên trong.
Người có tu vi cao cường cảm giác với ma khí vô cùng rõ ràng, hơi sơ ý một chút liền có thể bị phát hiện, phòng bị trước coi như lo trước khỏi hoạ.
Vân