Bánh cá này được bán ở quầy hàng nhỏ bên ngoài.
Hôm qua lúc bọn họ đi ra ngoài thì nhìn thấy, mùi rất thơm.
Quầy hàng vừa dựng lên, mùi thơm của bánh cá đã bay khắp đường phố.
Có thể do làm khá khó, lại làm chậm, người xếp hàng lại rất nhiều.
Bên ngoài nóng không đứng được, Vân Lạc Đình không muốn chờ.
Lúc bọn họ dạo hết một vòng trên trấn rồi quay về quán trọ, thì cái quầy bánh cá nhỏ kia đã bán hết rồi, còn có không ít người vây quanh.
Buổi trưa Bùi Huyền Trì đi ra ngoài, nói là có việc để cậu chờ ở quán trọ.
Vân Lạc Đình còn nghi ngờ việc đó: "Ngươi nói có việc, không phải là đi xếp hàng mua cái này chứ?"
Bùi Huyền Trì không trả lời, mà là xoa đầu mèo nhỏ: "Ta cảm thấy ngươi sẽ thích."
Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong, rót cho hắn một chén trà lạnh.
Nghĩ đến chuyện của Thăng Dương Tông, Vân Lạc Đình nói: "Trên trấn có rất nhiều đệ tử tiên môn đến.
Ta cảm thấy bọn họ không giống đệ tử.
Ta hoài nghi những người ngươi viết tên trên bản đồ giả vờ là đệ tử qua đây."
"Ừm." Bùi Huyền Trì xoa đầu mèo nhỏ, nói: "Vừa rồi ở dưới ta có giao thủ với một tên đệ tử trong số đó.
Quả thật tu vi không giống đệ tử bình thường."
Chỉ là một chút ma sát nhỏ, tu sĩ giả vờ là đệ tử kia vẫn chưa bộc phát toàn bộ linh lực.
Cũng không điều tra được trong đó có linh lực của linh thú không.
Cụ thể có phải là người trên bản đồ hay không, tạm thời còn chưa thể xác định.
Vân Lạc Đình sửng sốt, nâng chân lên giẫm lên má hắn, linh lực của cậu du tẩu một vòng.
Cậu cảm nhận được Bùi Huyền Trì không bị thương, liền dùng linh lực giúp hắn bình ổn ma khí, thuận miệng nói: "Nếu thật sự là bọn họ, vậy những người từng có liên quan đến nhà đấu giá.
Hẳn là đã lén truyền tin với nhau."
Tên của chưởng môn Thăng Dương Tông không được ghi lại.
Trưởng lão Vu Vân và Tiên Tôn Tỉnh Túc đã chết, có thể báo chuyện này cho những người đó, cũng chỉ có thể là đệ tử từng tham dự bán đấu giá.
Ngoại trừ hai người kia, Vân Lạc Đình suy xét đến hai loại khả năng.
Một là chưởng môn đã điều tra ra nguyên nhân hai người đó chết.
Sau khi chưởng môn biết được chuyện xảy ra sau lưng mình liền đè nó xuống không để ý đến nữa.
Hai là sau khi biết được liền tung chuyện này ra để hai kẻ đã chết kia thân bại danh liệt.
Chỉ là không nghĩ tới, chưởng môn vẫn chưa điều tra, lại để cho đệ tử không biết tên mật báo trước.
Bùi Huyền Trì vê miếng bánh cá nhỏ rơi xuống bộ lông mèo nhỏ, nói: "Hẳn là trong lòng một số người cảm thấy việc này không có mấu chốt.
Nên mới truyền tin đến các tông môn khác.
Cùng bị buộc vào một sợi dây, cũng là sức mạnh của bọn họ."
Vân Lạc Đình gật đầu, đúng là càng nhiều người gan càng to.
Ăn xong bánh cá, Vân Lạc Đình liếm móng vuốt.
Mèo ăn không nhiều, ăn một miếng điểm tâm đã hơi no: "Những người của tiên môn hẳn là sẽ tập trung lại trong mấy ngày tới.
Chờ đến lúc tu sĩ lạ mặt trên đường càng ngày càng ít.
Chúng ta liền tìm cơ hội dẫn bọn họ đến nơi ít người, cứ bắt lại đã rồi nói sau."
Bùi Huyền Trì ôm mèo đi rửa chân, không quên đáp: "Được."
Tu sĩ tới đây nhìn thấy không ít, nhưng không phải mỗi tông môn đều có tu sĩ tới.
Tu sĩ đi thành một đội có không ít, cũng càng không thiếu những Tiên Tôn tự cho mình là thanh cao, không muốn ở cùng với bọn họ.
Đợi xử lý xong những người tụ tập thành một đội đó.
Những người đơn lẻ còn lại không thể nổi lên sóng gió gì.
- --
Người đến trấn càng nhiều, có không ít người trong trấn đã nhận ra không đúng.
Người có môn đạo sẽ hỏi thăm người quen, xem gần đây đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện Trưởng lão và Tiên Tôn được Vân Lạc Đình quạt gió thêm củi truyền nó ra.
Nhưng không gây ra nhiều sóng gió.
Dù sao trong mắt bá tánh bình thường, tu sĩ đều là đại năng, đều đã rời khỏi ngũ hành.
Không dính đến chuyện sống chết, hơn nữa đệ tử truyền lời ra cũng che giấu.
Mọi người đều đoán, có thể đã xảy ra chuyện.
Nhưng sẽ không ai tin trưởng lão và Tiên Tôn thật sự đã chết.
Nhưng mà, không bao lâu sau, lời đồn truyền khắp trấn, chính là chuyện liên quan đến việc Mặc gia bị diệt.
Con linh thú hoá hình kia đã bị trưởng lão mang về trong tông môn.
Nó đả thương tu sĩ trong tông môn, đập vỡ viện của tông môn.
Không lâu trước đây đã được nhân tu mang đi.
Lúc nhân tu kia mang linh thú đi, còn làm trưởng lão Vu Vân và Tiên Tôn Tỉnh Túc bị thương nặng.
So với lời lúc trước, cái này hiển nhiên có chỗ đáng tin hơn.
Nhất thời, bá tánh trên trấn trà dư tửu hậu* đàm luận chuyện này.
(Trà dư tửu hậu: Nghĩa bóng chỉ thời gian nhàn rỗi sau khi uống trà hoặc uống rượu những người bạn bè mạn đàm về đủ đề tài cuộc sống)
Càng có lời truyền ra có người nhìn thấy linh thú được cứu đi, chạy tới rừng Phục Ma ở phía tây.
Lại có người nói thấy lông đuôi của linh thú.
Có người lại nói ban đêm thức dậy, sẽ ngẫu nhiên gặp được người khiêng khổng tước trắng, truyền là có mũi có mắt.
Có người nói đã đến rừng Phục Ma.
Có người nói sớm rời khỏi thị trấn, khắp nơi đều có.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Người trong tiên môn cũng có nghe qua, nhưng không tin tưởng lắm.
Chỉ là theo phương hướng trong lời đồn đi tìm.
Quả thật ở phương hướng của rừng Phục Ma, tìm được vết máu của linh thú.
......
Vân Lạc Đình ngồi trên cây, cành lá đại thụ tươi tốt.
Cậu không cần hóa thành hình thú cũng có thể che cậu kín mít.
Tách cành cây trước mặt ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Cậu đợi gần nửa canh giờ, cũng không thấy có người qua đây.
Nói đến cũng lạ, rõ ràng Vân Lạc Đình thấy bọn họ có động tác, mới qua đây chờ trước, đám người kia thật là chậm.
Nào là máu của linh thú, rồi cả lông chim của linh thú.
Cậu còn sợ manh mối quá rõ ràng, có khả năng đối phương sẽ nghi ngờ.
Nên khi tin tức truyền ra ngoài mới cố ý làm thật giả lẫn lộn.
Theo lý thuyết......!Hẳn phải đến rồi.
Đám người kia thích tụ tập thành nhóm.
Biết bên cạnh linh thú có tu sĩ tu vi cao, tất nhiên sẽ không đơn thương độc mã tiến vào.
Người càng đông, bọn họ càng không sợ mới đúng.
Dũng cảm một chút dẫm bẫy rập không phải tốt sao.
Vân Lạc Đình ngáp một cái, cậu nghiêng đầu dựa vào vai Bùi Huyền Trì: "Bọn họ tiến vào chưa?"
Bùi Huyền Trì đã bày trận pháp từ sáng sớm.
Nếu có người đến gần sẽ phát hiện ra: "Có hơn hai mươi người đi về phía này."
Vân Lạc Đình suy nghĩ một chút, nhân số cũng không khác lắm: "Có thể biết được tu vi của bọn họ thế nào không?"
Bùi Huyền Trì trầm mặc, không lập tức trả lời.
Vân Lạc Đình ngẩng đầu lên.
Đôi mắt cậu không chớp nhìn hắn: "Huyền Trì?"
"......!Có thể."
Bùi Huyền Trì mở ra thần thức, hơi cân nhắc nói: "Đa phần là Nguyên Anh, Xuất Khiếu."
Bởi vậy có thể thấy được, thân phận người đến đây đều không thấp.
Đệ tử tạp nham đều không đến đây.
Chắc là vì bọn họ không biết được linh thú có tác dụng gì, cho nên không mang theo.
Vân Lạc Đình gật đầu, truyền âm dặn dò Đan Tuyết Kha ở bên dưới cẩn thận.
Đan Tuyết Kha hóa thành hình thú.
Cả người nàng là ông chim trắng như tuyết.
Lông đuôi rũ xuống đất, ở bên hồ lắc nhẹ.
Lông đuôi quét qua cọng cỏ xanh giòn trên mặt đất, lúc thì cúi đầu nhẹ mổ mặt hồ.
Thoạt nhìn rất nhàn nhã, nhưng Đan Tuyết Kha chờ quá lâu.
Vừa nãy nàng làm bộ xử lý lông vũ, kết quả vẫn không thấy người tới.
Chỗ lông vũ kia sắp bị nàng mổ trọc, dứt khoát đứng lên