Triệu Vân ngồi xổm trước mặt cô ấy, chân thành nói: “Tiểu Yến không đau, tất cả chỉ là do tác động của tâm lý thôi, vết thương cũ trên chân không thể nào theo cậu đến lúc chết như thế này được.”“A Vân, nhưng tớ thật sự rất đau, đau lắm…” Chu Tử Yến khóc nấc lên.Sở Phi Niên hừ nhẹ một tiếng, sau đó, Úc Tinh Hà đứng cạnh vừa chớp mắt một cái đã không thấy cô đâu.
Sở Phi Niên đến cạnh Chu Tử Yến, vừa giơ tay muốn vỗ đầu cô ấy vừa nói: “Nếu cô không thể nhớ nổi thì để tôi giúp cô.”“Cô tính làm gì?” Triệu Vân khom người ôm chặt Chu Tử Yến, chặn tay đang đưa tới của Sở Phi Niên.Tay bị chặn lại giữa không trung, Sở Phi Niên nhìn chằm chằm Triệu Vân, cười nhạt một tiếng: “Đương nhiên là giúp cô ấy nhớ lại rồi.
Không phải đây là điều cô muốn à?”“Nếu vì muốn biết sự thật mà khiến Tiểu Yến phải chịu đau đớn thì tôi tình nguyện để cô ấy không cần nhớ ra!”“Triệu Vân, cô dựa vào cái gì mà đòi quyết định thay Tiểu Yến? Muốn tìm ra sự thật hay không là do cô ấy tự quyết.” Nguyên Dật sầm mặt, nhìn chằm chằm Chu Tử Yến.
Rõ ràng anh ta muốn lại gần cô, nhưng bởi vì Triệu Vân ngăn cản nên chỉ có thể đứng yên tại chỗ.Dù sao đối với Chu Tiểu Yến thì Triệu Vân mới là tri kỷ, còn anh ta chỉ là một người bạn quen biết qua công việc mà thôi.“Được thôi.” Sở Phi Niên không bình tĩnh thu tay, quay sang hỏi Chu Tử Yến: “Chu Tử Yến, cô muốn tiếp tục hay muốn quay về?”“Chân của cô ấy…” Úc Tinh Hà vẫn luôn nhìn chằm chằm chân của Chu Tử Yến.
Bởi vì lúc đầu phát hiện động tác thỉnh thoảng sờ gót chân của cô ấy nên anh vẫn luôn đặt lực chú ý vào đó, hiện tại phát hiện một mảng màu xanh đen lấy lòng bàn chân Chu Tử Yến làm trung tâm nhanh chóng lan ra những chỗ khác.
Con ngươi Úc Tinh Hà co lại, nhưng lời chưa nói hết đã thấy Chu Tử Yến lắc đầu với anh, sau đó quay sang nói với Triệu Vân: “Chúng ta trở về đi.”Triệu Vân lén lút thở phào một cái, vội vã gật đầu.
Cô ấy giơ tay dìu Chu Tử Yến dậy, nói: “Chân của cậu còn đau không? Sáng sớm ngày mai tớ sẽ tìm anh Đường để hỏi về vị đại sư kia, mời người đó đến siêu độ cho cậu…”Triệu Vân đang nói chuyện bỗng cảm nhận được một lực hút rất mạnh, nháy mắt đã hút cô ấy về lại cơ thể.Nhưng Chu Tử Yến vẫn còn ở lại nhà Nguyên Dật.
Cô ấy thấy Triệu Vân đột nhiên biến mất thì theo bản năng quay sang nhìn Sở Phi Niên.“Oán khí sắp đến đỉnh đầu rồi mà cô còn muốn giả vờ à?” Sở Phi Niên cười nhạo, giơ tay vỗ vỗ đỉnh đầu Chu Tử Yến.Nháy mắt sau, gió lạnh cuồn cuộn trong phòng, làn da trên mặt Chu Tử Yến chuyển màu xanh đen, hai mắt tụ máu đỏ lòm, máu và nước mắt không ngừng chảy ra từ đó, hiển nhiên là bộ dạng của oán linh.Chu Tử Yến đứng dậy, hai tay buông thõng bên người có móng vừa dài vừa nhọn, áo ngủ khủng long sạch sẽ đáng yêu ban đầu giờ đã loang lổ vết máu, kính trên mặt cũng vỡ nát vụn, trở lại dáng vẻ trước khi chết của mình.
Cô ấy nói: “Cô muốn ngăn cản tôi à?”“Tôi không cản cô.” Sở Phi Niên nói, thậm chí còn khuyến mãi thêm một nụ cười, vuốt tóc bằng đầu ngón tay xanh xao, nói tiếp: “Chỉ là muốn nhắc cô một câu, cho dù người cô giết chính là hung thủ giết mình thì lúc xuống địa phủ vẫn bị tính là tội giết người, không qua được ải của Thập Điện Diêm La* đâu.”*Thập Điện Diêm La hay Thập Điện Diêm Vương là các vị thần cai quản cõi chết và phán xét con người ở địa phủ căn cứ vào công, tội họ đã tạo ra khi còn sống theo tín ngưỡng Á Đông.“Chẳng lẽ tôi phải mặc kệ nó ung dung ngoài vòng pháp luật?” Chu Tử Yến cười thảm thương, oán khí quanh người tăng vọt, nói: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà tôi chết đi còn nó lại có thể sống tốt