Cô ấy giơ một ngón tay với quỷ sai số 11.Nụ cười trên mặt quỷ sai số 11 đã sớm thu lại, khuôn mặt trắng bệch đầy âm khí.
Hắn hừ một tiếng, dây câu hồn trong tay sẽ không vì câu chờ chút của cô ấy mà thật sự chờ, chớp mắt đã trói Phương Lam Lam lại, kéo một phát, cô ấy nhanh chóng trở thành một phần trong chuỗi dài linh hồn sau lưng hắn.Quỷ sai số 11 kéo chuỗi linh hồn đi xa, Sở Phi Niên còn nghe loáng thoáng âm thanh cầu xin của Phương Lam Lam.Cô thấy Úc Tinh Hà còn đang dõi theo hướng quỷ sai rời đi, đẩy đứa bé ma đang co rúm bên cạnh ra, hỏi anh: “Cậu cũng muốn theo quỷ sai đến địa phủ một lần hả?”“Anh, anh đừng nghĩ quẩn.
Nếu sinh hồn đi địa phủ thì sẽ không trở về được, chỉ có cách vào luân hồi mới có thể quay lại thôi.” Đứa bé ma nhỏ giọng.Úc Tinh Hà: “...”“Em cũng là fans hâm mộ của anh.” Đứa bé ma nhe răng cười.Úc Tinh Hà giơ nắm tay lên che môi, hắng giọng, nói với chàng trai ma: “Cậu nói rằng trong chung cư này nhà nào nuôi mấy con chó cậu đều biết, vậy có phải lai lịch từng con chó hoặc chủ nhân chúng là ai cậu cũng có thể nhận ra không?”“Nhận ra, nhận ra, anh muốn biết con chó anh nhập vào đúng không?” Chàng trai ma gật đầu ân cần.Con ma này cũng không phải đang khoác lác.
Nhà nào trong chung cư này nuôi mấy con chó, thậm chí những việc liên quan đến mấy con chó đó cậu ta đều biết rất rõ, gồm cả con chó mà Úc Tinh Hà nhập vào.Bây giờ đã qua thời điểm tối nhất của sáng sớm, trời dần dần đổi sắc, Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà đi theo chàng trai ma đến dưới chân một tòa nhà rồi bay lên, rất nhanh đã dừng trước ban công một hộ gia đình.“Con chó kia được người trong nhà này mang về nuôi, khi đó còn rất nhỏ, tôi cũng coi như là người nhìn nó lớn lên.” Chàng trai ma nói tiếp: “Đúng rồi, gia đình này còn nuôi một con chó Golden khác, nhưng nửa năm trước họ chia tay, người phụ nữ đã đưa con Golden kia đi rồi, cả hai người đều không quay lại nơi này nữa.”Một con Golden bị bỏ lại trở thành chó hoang trong khu dân cư.Chàng trai ma nói xong những lời này thì thấy cả Úc Tinh Hà và Sở Phi Niên đều có vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ, chàng trai nhìn xung quanh rồi hạ giọng nói tiếp: “Mặc dù những con ma khác đều nói hai người trong nhà này chỉ là người yêu bình thường, nhưng em cảm thấy thật ra người đàn ông kia là được người phụ nữ bao nuôi!”Úc Tinh Hà đã bay vào trong phòng, không để ý lời của chàng trai ma.Đến lúc quay ra, lông mày Úc Tinh Hà nhíu chặt, tựa như đã gặp chuyện gì đó khó hiểu.Sợ Phi Niên tựa ở ban công, nhìn về phía đông, nói: “Trời sắp sáng rồi.”“Xin lỗi, chúng ta trở về thôi.” Úc Tinh Hà thu lại suy nghĩ, nói với cô.Sau khi trở về cơ thể, Úc Tinh Hà lại ngủ một giấc, có lẽ vì mở concert nhỏ tốn không ít tinh lực nên giấc ngủ này kéo dài hơi lâu, tròn một ngày một đêm.“Trời sáng rồi, dậy ăn sáng đi.” Sở Phi Niên vẫn nằm trên ban công ngắm mặt trời mọc như cũ, vừa li3m láp chân vừa cất giọng lười biếng.Úc Tinh Hà yếu ớt, đến cả việc nói chuyện cũng không có sức, sau khi ăn uống no đủ còn dây dưa một hồi mới mở miệng nói: “Hôm nay mấy ngày?”“Cậu ngủ một ngày một đêm.” Sở Phi Niên nói tiếp: “Lúc vào nhà đã thấy gì? Hôm nay tính ra ngoài