Nhanh như chớp, móng vuốt trong đệm thịt bật ra, cái đuôi sau lưng Sở Phi Niên dựng thẳng đứng, cổ họng phát ra vài tiếng khò khè: “Muốn chết à?”Tới gần trưa Úc Tinh Hà mới tỉnh lại, trong ánh mắt anh còn có vẻ mờ mịt, ngay sau đó bởi vì nhớ lại chuyện xảy ra tối qua nên đứng bật dậy, hỏi: “Tôi về rồi hả?”“Suýt nữa không về được.” Sở Phi Niên nằm trên ghế sô pha xem TV, cái đuôi sau lưng ngoe nguẩy.Úc Tinh Hà nhìn thấy cô thì thở phào, tự giác chạy đi tìm đồ ăn, vẫn không khỏi sợ hãi, hỏi: “Tối qua đã xảy ra chuyện gì thế? Tôi đột nhiên bị túm sang tầng 13.”Anh không kịp thấy gì, chỉ có cảm giác bị kéo đi rồi hai mắt tối sầm, mất ý thức.“Là tôi kéo cậu về.” Sở Phi Niên nghe anh nói xong thì khinh thường: “Ăn nhanh lên, ăn xong còn đi tính sổ nữa.”Úc Tinh Hà nghe hiểu ý trong lời nói của cô, nhanh chóng ngấu nga ngấu nghiến một ít thức ăn rồi nói: “Tôi xong rồi, đi thôi!”Sở Phi Niên quay đầu nhìn đôi mắt long lanh của anh.Tầng 13 ở ngay sát bọn họ.Khi đi lên tầng 13, Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà đã gặp bà Lâm trong thang máy, người mà bọn họ vừa thấy hôm qua.Bà Lâm thấy Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà bước vào thang máy thì nhíu mày, vô thức đứng lùi vào trong góc, nhưng không đuổi bọn nó ra, có lẽ vì đang nói chuyện điện thoại nên không muốn để ý chuyện không đâu.“À cái đó hả, tôi biết, là ở ngay gần chúng tôi đó.
Nghe nói người quản lý tài sản bên ấy đã mời đại sư đến rồi, sẽ giải quyết nhanh thôi.” Bà Lâm vừa nhìn bộ móng mới làm trên tay vừa trò chuyện với người ở đầu dây bên kia, mắt bỗng liếc thấy cái gì đó, sắc mặt biến đổi ngay lập tức, lùi về sau mấy bước, đến khi lưng đập vào vách thang máy mới dừng lại.Người ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng động thì hỏi: “Có chuyện gì thế?”Bà Lâm nhìn chằm chằm vách tường bên phải thang máy.
Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà đang đứng ở bên phải, trên vách phản chiếu bóng một con mèo và một con chó, còn có bà Lâm đang rụt người ở góc thang máy.“Không có gì… Chỉ đứng không vững mà thôi.” Bà Lâm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói chuyện với người ở đầu bên kia điện thoại về sự việc xảy ra gần đây trên tầng 13, thỉnh thoảng vẫn không yên lòng mà liếc qua nhìn bên phải thang máy.Úc Tinh Hà thấy toàn bộ phản ứng của bà Lâm, anh tò mò hỏi thầm Sở Phi Niên: “Bà ấy thấy Tiểu Kha hả?”Tiểu Kha cầm diều đang đứng trong vách phải thang máy, có thể thấy một bên mặt.“Không biết.” Sở Phi Niên li3m móng vuốt, nói: “Đến nơi rồi.”Cửa thang máy kêu “tinh” một tiếng rồi mở ra.
Úc Tinh Hà chào Tiểu Kha một tiếng, rời khỏi thang máy, Sở Phi Niên nhảy phắt lên lưng anh, lười biếng nằm xuống.Bà Lâm muốn đến hầm để xe nên không bước ra.Cửa thang máy trước mặt từ từ khép lại, trái tim bà ta bỗng đập liên hồi.Cửa vừa mới đóng nhanh chóng mở ra lần nữa, bà Lâm vọt ra từ bên trong, đến khi đứng dưới ánh nắng mặt trời