Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Chu Ký Tình báo cảnh sát, nhưng khi cảnh sát đến, không có đi xuống lầu.
Ý là không muốn bị phóng viên chen chúc chụp ảnh.
Nhưng Chu Ký Tình không ra mặt, lại bị cư dân mạng, các nhà truyền thông lớn truyền thành người thừa kế của tập đoàn Chu thị bệnh tình nguy kịch.
Cuối cùng vẫn là Nhiếp Miểu lấy Weibo đăng ký của Chu Ký Tình, đăng một câu bằng giọng điệu của Chu Ký Tình: Không có bệnh tình nguy kịch không cần suy đoán bậy bạ.
Cư dân mạng không tin, nhất là sau khi có người phân tích người kế thừa Chu thị mà bệnh tình nguy kịch sẽ gây ra tác động lớn thế nào với tập đoàn Chu thị thì càng thêm không tin.
Chẳng qua hết thảy thứ này, Chu Ký Tình hoàn toàn không biết gì cả, dưới sự chỉ dẫn của Nhiếp Miểu, hắn đang phê duyệt văn kiện, sắp xếp lại đoàn phụ tá, bận rộn cả một buổi chiều.
Qua bữa cơm chiều, Chu Ký Tình liền có chút nôn nóng bất an, hắn nhìn văn kiện cần ký tên được Nhiếp Miểu đưa qua, hồi lâu cũng không cầm bút lên nữa.
Tích lũy được mười mấy tờ, Nhiếp Miểu phát hiện, hỏi: "Làm sao vậy?"
Chu Ký Tình quay đầu hỏi: "Sáu giờ, không phải giờ tan tầm sao?"
Nhiếp Miểu khó có thể tin nhìn Chu Ký Tình, đây là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế sao?
Đến đúng thời gian quy định liền phải tan tầm, bằng không sẽ nôn nóng bất an?
Tóm lại là đối tượng công lược, Nhiếp Miểu nhanh chóng thu hồi cảm xúc, ra vẻ ngượng ngùng cười nói: "Sếp anh chậm chạp không lên tiếng, tôi còn tưởng anh muốn học tập trắng đêm kìa!"
α ở trong đầu Chu Ký Tình lảm nhảm: "Ký chủ! Cậu làm sao lại không có chí tiến thủ vậy hả? Học tập trở thành một doanh nhân đủ tư cách, yêu cầu tiêu phí rất nhiều thời gian, không tăng ca thêm giờ, sau này cậu làm sao một mình đảm đương một phương? Làm sao gánh vác hưng suy cả một tập đoàn! Hiện tại, cậu cần tiếp tục thỉnh cầu Nhiếp tiên sinh dạy dỗ cậu, thắp nến tâm sự suốt đêm, ngủ chung một giường!"
Chu Ký Tình rất hổ thẹn, thế cho nên không có phát hiện hai từ cuối cùng α nói, quá giới hạn cỡ nào.
"Tôi...!Ngày mai, ngày mai tôi sẽ cố gắng."
Nói xong cũng mặc kệ α phản bác thế nào, răn dạy ra sao, hắn liền đứng lên, rất gấp, rất vội vàng cầm lấy di động, nói với Nhiếp Miểu: "Ngày mai lại tiếp tục, tôi có một chút việc, đi trước."
Không đợi Nhiếp Miểu hỏi nhiều, Chu Ký Tình đã vội vàng rời khỏi văn phòng, Lưu Hằng ôm một chồng văn kiện muốn ký tên nhìn Chu Ký Tình chạy ra, có chút ngốc, hỏi Nhiếp Miểu: "Nhiếp tiên sinh, sếp có chuyện gì gấp sao? Bên tôi cũng có văn kiện tương đối cần dùng gấp yêu cầu chữ ký."
Nhiếp Miểu cầm lấy áo khoác tây trang trên lưng ghế, vừa mặc vừa đi ra ngoài: "Sếp tan tầm, có việc gấp để mai đi."
Hiện tại, Nhiếp Miểu muốn đi làm rõ ràng, là sự việc gì khiến Chu Ký Tình gấp đến vậy.
*
Kính Văn Các.
* Kính văn: chú trọng lễ tiết, nghi thức.
Chu Ký Tình ở trong chọn lựa giấy và bút mực, nhưng thật ra không có chọn loại đặc biệt tốt, hắn vô cùng trực tiếp chọn loại mình quen dùng, giấy và bút mực, còn cả thuốc màu bột dùng cho quốc họa, mua bộ hoàn chỉnh, giá cả cũng không thấp.
Lúc trước hắn dùng, đều là tiền lương kiếm được sau vô số lần vẽ tranh cho người ta, tích từng chút một.
Lúc tính tiền, Chu Ký Tình thanh toán bằng vân tay, vô tình thấy tin nhắn nhắc nhở, số dư trong thẻ khiến hắn trầm mặc.
α hừ hừ hai tiếng nói: "Tôi nói rồi, cậu cứ mua thứ quý nhất, đáng giá nhất đi, hiện tại cậu chính là nhà giàu số một! Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ở bên Nhiếp tiên sinh học tập trở thành một doanh nhân xuất sắc, như vậy đồng thời giữ được sinh mệnh của cậu, còn có thể cho cậu hưởng thụ cuộc sống, đạt được tất cả những gì cậu muốn."
α dần dần dụ dỗ: "Ký chủ, tiền tiêu không hết, có thể nuôi lớn yêu thích cùng hứng thú, cậu động tâm không?"
Chu Ký Tình không dao động, hắn chờ người của Kính Văn Các gói đồ xong, chuẩn bị về chung cư gần đây mới đáp lời α.
Lúc chuẩn bị rời khỏi, lại nghênh diện tài xế DiDi Nhiếp Hòa Nghi gặp phải tối qua.
Bởi vì ban ngày biết được từ trong miệng Nhiếp Miểu rằng Nhiếp Hòa Nghi thích mình, Chu Ký Tình thấy hắn liền nhớ tới một người cũng cảm thấy hứng thú với hắn, rồi giết chết hắn.
Chu Ký Tình theo bản năng bài xích, phản xạ có điều kiện lui về phía sau vài bước, lấy nó kéo dài khoảng cách với Nhiếp Hòa Nghi.
||||| Truyện đề cử: Bạn Chanh |||||
Một hành động này khiến Nhiếp Hòa Nghi có một loại cảm giác thẹn khi bị tát, cậu nắm chặt nắm tay, chất vấn: "Tiểu Chu tiên sinh, tôi là hồng thủy mãnh thú sao? Hay là vi khuẩn virus? Anh tránh còn không kịp là có ý gì?!"
Chu Ký Tình phòng bị nhìn Nhiếp Hòa Nghi, toàn bộ thân thể hắn đều căng chặt, phàm là Nhiếp Hòa Nghi tiếp cận hắn, thương tổn hắn, hắn sẽ lập tức phản kháng, hắn không bao giờ muốn giống khi ở phòng cho thuê trước đó, không hề có năng lực phản kháng, đã bị giết chết.
"Anh ——" Chu Ký Tình không trả lời, ngược lại còn dùng ánh mắt phòng bị làm tan nát trái tim Nhiếp Hòa Nghi, cậu vừa định nói gì đó, một người từ trên gác mái Kính Văn Các đi xuống, đặc biệt vui sướng hỏi, "Hòa Nghi, làm sao em lại đến đây?"
Nhiếp Hòa Nghi không nhìn đối phương, mà là nhìn chằm chằm Chu Ký Tình, mặt mày toàn là phẫn uất, cũng là uất ức, cậu oán hận nói: "Anh không chào đón tôi sao? Không phải nói muốn hẹn tôi đi ăn sao? Từ giờ trở đi, tôi không làm DiDi! Có thời gian."
Chu Ký Tình không rõ có ý gì, nhưng chàng thanh niên trẻ tuổi đi xuống từ gác mái biết ý của Nhiếp Hòa Nghi, anh mừng rỡ như điên, ba bước làm hai vọt tới trước mặt Nhiếp Hòa Nghi.
Rõ ràng là một tinh anh tây trang giày da, ở trước mặt Nhiếp