Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Nhiếp Miểu với vai trò hộ hoa sứ giả, mang Chu Ký Tình thoát khỏi khốn cảnh bị một ít nhân viên công ty vây quanh muốn xin chữ ký.
Chu Ký Tình đang rửa mặt trong toilet tầng hai mươi ba.
Nước lạnh hắt ở trên mặt, rốt cuộc cũng nén loại cảm giác muốn nôn mửa xuống.
Hắn vô cùng tinh tế lau khô tay, ném cầu giấy vào thùng rác.
Thu thập thỏa đáng, Chu Ký Tình mới đi ra, trịnh trọng nói lời cảm tạ với Nhiếp Miểu.
Trong tay Nhiếp Miểu cầm một đóa cúc bách nhật màu cam hồng, y cười một tiếng nói: "Sếp, chúng ta là bạn bè, không phải bảo vệ anh là đương nhiên à? Lại nói, là tôi không suy xét chu toàn, không ngờ tới bức tranh kia của anh, sau khi treo lên hot search lại khiến anh bị hơn chục người truy phủng, còn muốn chữ ký của anh."
"Nịnh nọt kiểu này, cũng khiến người ta ghét cực, đợi chút nữa tôi nói với thư ký Lưu một tiếng, để anh ta thêm luật không được phép xuất hiện nịnh nọt trong quy tắc nhân viên."
Chu Ký Tình sửng sốt: "Nịnh nọt?"
Đuôi mắt Nhiếp Miểu nhìn thấy Chu Ký Tình kinh ngạc, nghĩ thầm chẳng lẽ ngốc xít này cho rằng tất cả mọi người xúm tới vừa rồi đều thích tranh của mình?
Cũng không trách được, vẽ phi thường tốt, cho dù người từng xem nhiều tác phẩm nghệ thuật đẹp như Nhiếp Miểu, cũng cảm thấy bức họa kia của Chu Ký Tình rất không tồi, nhưng nào có nhiều người sẽ thưởng thức như vậy?
Tỏ ra coi trọng chẳng qua là muốn ở trước mặt Chu Ký Tình xoát mặt mà thôi.
"Đúng vậy, làm một doanh nhân, quan trọng nhất chính là không được rung động trước lời khích lệ của người khác." Nhiếp Miểu bước vào văn phòng với Chu Ký tình, trong khi nhận việc giảng dạy, "Anh xem, anh là CEO tập đoàn Chu thị, có lời nói rất có quyền, có mấy thanh niên ấy nghe thấy anh thừa nhận là tác giả bức tranh, thứ nhất là muốn xoát độ tồn tại, thứ hai là muốn xoát độ tồn tại trên Weibo.
Hiện tại hot search kia còn đang treo, nếu nhân viên trong công ty được anh ký tên, sau đó chụp ảnh, đi lên mạng khoe một vòng, dùng nó có được độ tồn tại."
Bọn họ vào văn phòng.
Chu Ký Tình ngồi xuống vị trí thuộc về mình, nhăn mày nói: "Thế không tốt."
Nhiếp Miểu tìm cái bình thủy tinh, thêm ít nước, bỏ cúc bách nhật vào, cuối cùng đặt trên bàn làm việc của Chu Ký Tình.
"Đương nhiên không tốt, thứ đồ hư vinh này, dùng tốt, có thể thăng tiến, dùng không tốt...!Có khả năng sẽ gây tổn thất không chừng." Nhiếp Miểu nói xong, chỉ chỉ cúc bách nhật màu cam hồng, lại hỏi, "Sếp, đẹp không?"
Thật ra Chu Ký Tình vẫn luôn rất tò mò, vì sao hắn ở toilet rửa cái mặt, Nhiếp Miểu liền có một đóa hoa.
Nhưng Chu Ký Tình cảm thấy tùy tiện hỏi loại đồ vật như hoa này, không hay ho lắm.
Rốt cuộc hoa, tương đối ái muội.
"Đẹp." Chu Ký Tình rất thành thật nói, đồng thời cũng chú ý mức độ, không hỏi thêm bất cứ gì riêng tư.
Nhưng Nhiếp Miểu không cho hắn lảng tránh vấn đề này được, y làm bộ như không có việc gì nói: "Cái này à, là có người nói đặc biệt thích hợp cho hai chúng ta, tặng cho chúng ta."
Chu Ký Tình sửng sốt: "Cho chúng ta? Hai người?"
Nhiếp Miểu cười nói: "Đúng vậy, nói là nhìn thấy tôi túm anh, mang anh ra khỏi đám đông, liền cảm thấy chúng ta nhất định là bạn bè tốt nhất, cho nên liền tặng cúc bách nhật tượng trưng cho tình hữu nghị lâu lâu dài dài cho hai chúng ta."
β ở trong đầu Nhiếp Miểu nghiến răng: "Rõ ràng là cậu dùng tích phân đổi!"
Nhiếp Miểu a một tiếng, bên cười với Chu Ký Tình, bên hỏi β trong đầu: "Tích phân này không phải mười tích phân tao đạt được khi kích phát thành công nhiệm vụ chủ tuyến sao, thế tao nói tao đạt được vì mang cậu ta thoát khỏi đám đông, có vấn đề gì không?"
* Nguyên văn là "积分不是我触发主线任务,签手成功,而得的十积分,那我说因为我带着他从人堆里逃离所得,有什么问题吗?", ai đọc hiểu thì giúp mình với.
β: "...!Không vấn đề!"
"Cúc bách nhật, hữu nghị?" Thật sự thì Chu Ký Tình không hiểu biết gì về ngôn ngữ loài hoa, hắn cho rằng đây là cô nhân viên nào tặng cho Nhiếp Miểu, dùng hoa để bày tỏ tình yêu, không ngờ lại là cho hắn và Nhiếp Miểu.
Chu Ký Tình dùng ngón trỏ chạm chạm vào cánh hoa, nhìn chằm chằm đóa cúc bách nhật màu cam hồng này, khóe miệng xuất hiện ý cười nhợt nhạt.
"Là ai tặng, gửi lời cảm ơn của tôi với cô ấy."
Nhiếp Miểu ứng đối tự nhiên: "Tôi đã cảm ơn, bày tỏ cả lòng biết ơn của anh."
Chu Ký Tình thấy Nhiếp Miểu không tiết lộ tên, hắn nghĩ, có thể là nữ nhân viên kia không muốn nói, hắn đặc biệt có lễ phép không truy hỏi tiếp.
"Muốn nghỉ trưa sao?" Nhiếp Miểu nhìn màu xanh lá dưới tầm mắt Chu Ký Tình, cũng không lại nói về hoa, vấn đề nhân viên, y phải để Chu Ký Tình nghỉ ngơi một chút.
Chu Ký Tình xác thật buồn ngủ, nhưng trước sau nhớ rõ lời α nói, cần phải nghiêm túc, nỗ lực học tập trở thành một doanh nhân.
Cái gọi là người chậm cần bắt đầu sớm, năng lực lĩnh hội của hắn kém, tốn nhiều thời gian hơn mới học được.
Nhưng hắn muốn nỗ lực, muốn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi tra lậu bổ khuyết, nhưng Nhiếp Miểu không cần nỗ lực!
* Tra lậu bổ khuyết: tra tìm lỗ hổng bổ khuyến chỗ trống.
Chu Ký Tình nghĩ nghĩ hỏi: "Cậu buồn ngủ sao?"
"Buồn ngủ chứ." Nhiếp Miểu nói, "Cho nên sếp ơi, anh đi nghỉ chung với tôi đi, nếu anh ở chỗ này làm công còn tôi đi nghỉ ngơi, thế tôi có khi không dám ngủ."
Chu Ký Tình sửng sốt một chút: "Tại sao?"
Nhiếp Miểu hất nhẹ cánh hoa cúc bách nhật, cười nói: "Tuy rằng chúng ta là bạn bè ngầm, nhưng ở công ty, chúng ta là cấp trên cấp dưới, nào có chuyện đặc bí nghỉ ngơi, ông chủ làm công?"
Dưới một hồi chuyện ma quỷ của Nhiếp Miểu, Chu Ký Tình buông tay đi vào gian trong nghỉ ngơi.
Gian trong chỉ có một chiếc giường, Chu Ký Tình do dự một chút nói: "Nếu không, cậu ngủ giường, tôi ngủ sô pha?".
ngôn tình ngược
"Ký chủ!" α ở trong đầu Chu Ký Tình kêu gào, "Cậu quên phải ngủ chung một giường sao?"
Chu Ký Tình: "?"
Hắn lúc ấy căn bản không chú ý cái từ này, chỗ nào biết có cái này?
"Tại sao? Tôi không thích ngủ chung một cái giường với người khác."
α trợn tròn mắt nói dối: "Kéo gần quan hệ với Nhiếp tiên sinh, ký chủ cậu không biết bạn bè, anh em, khi nằm ngủ chung giường, quan hệ sẽ càng thêm thân thiết sao? Hiện tại cạnh tranh thương nghiệp gay gắt, nếu bị đối thủ kinh doanh biết cậu có một trợ lực tuyệt hảo như Nhiếp tiên sinh, khẳng định sẽ nghĩ cách đào cậu ta đi, lúc này chúng ta cần phải đi bài tình cảm."
α nói có đạo lý đàng hoàng: "Tình cảm sâu sắc, Nhiếp tiên sinh chắc chắn sẽ không bị đào đi.
Tình cảm mong manh, vậy Nhiếp tiên sinh liền dễ dàng bị đào đi, nếu bị đào đi rồi, ký chủ cảm thấy bằng năng lực hiện tại của cậu, có thể giữ được vị trí nhà giàu số một của tập đoàn Chu thị không?"
Chu Ký Tình đương nhiên biết mình giữ không nổi.
Hắn học tập trở thành một doanh nhân đã là cố hết sức, đừng nói ổn định địa vị của tập đoàn Chu thị.
Nhưng mà