Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Nhiếp Miểu say.
Chu Ký Tình nhìn bên tay Nhiếp Miểu ngã vài cái lon rỗng, đơn giản đếm một chút, đại khái mười lon.
Bất tri bất giác trong lúc nói chuyện, Nhiếp Miểu đã uống hết mười lon.
Chu Ký Tình nhìn tửu quỷ trước mặt hai mắt mê ly, dường như đang dỗ trẻ con, muốn mình gọi y là anh, trầm mặc một lát nói: "Thầy Nhiếp, cậu uống say."
Nhiếp Miểu: "Tôi không say, không có."
Ma men mới có thể nói mình không say.
Chu Ký Tình thở dài, đứng dậy chuẩn bị đi tính tiền.
Nhưng khi đi ngang qua Nhiếp Miểu, tửu quỷ này chộp tới, ôm lấy eo hắn, khẩn trương lại phòng bị hỏi: "Đi đâu?!"
Chu Ký Tình bị Nhiếp Miểu đánh bất ngờ, giật mình toàn thân nổi da gà.
Phản xạ có điều kiện muốn tách Nhiếp Miểu ra, nhưng nồi nước lẩu ùng ục trên bàn làm Chu Ký Tình do dự.
Hơi tạm dừng, Chu Ký Tình một tay đỡ cánh tay Nhiếp Miểu, muốn nâng người đàn ông nát rượu này lên, vừa nói: "Tính tiền, cậu có thể đứng lên không? Chúng ta về nhà."
Mùi rượu trên người Nhiếp Miểu không nặng, trộn lẫn với mùi cay của nước lẩu, ngửi không giống mùi rượu gây khó chịu cho người khác, mà giống như pháo hoa làm ấm lòng người.
Y theo lực đạo của Chu Ký Tình leo lên, vòng vào sau vai lưng Chu Ký Tình, đâm đầu vào trong lòng Chu Ký Tình, đồng thời mơ hồ nói: "Có thể, có thể...!Kêu một tiếng anh, anh, anh đưa cậu về nhà."
Chu Ký Tình: "..."
Hắn phớt lờ Nhiếp Miểu, bởi vì hắn biết rõ, không thể nói đạo lý với tửu quỷ, hắn kéo lê Nhiếp Miểu tới quầy thu ngân, quét mã tính tiền xong, tự hỏi ở cửa có thể gọi DiDi không.
Nhưng không biết có phải Nhiếp Miểu quá muốn có một đứa em không, sau khi ra ngoài, gió lạnh thổi qua, thế mà bắt đầu giở chứng nói càn.
Khi DiDi tới, Chu Ký Tình muốn nhét y vào trong, Nhiếp Miểu ôm chặt Chu Ký Tình nói: "Gọi anh, gọi anh —— Bằng không, bằng không anh không dẫn nhóc hư, nhóc hư cậu, cậu về nhà!"
Tài xế DiDi lo lắng sốt ruột hỏi: "Chàng trai, bạn của cậu thế này, sẽ không nôn trong xe tôi chứ?"
Chu Ký Tình cũng không dám bảo đảm, hắn nghĩ nghĩ nói: "Tôi sẽ trả phí dọn dẹp cho bác, nếu mà nôn...!gấp đôi, có thể chứ?"
"Được thôi! Cứ việc nôn!" Tài xế DiDi cũng không nói gì nhiều nữa, chỉ thúc giục hai người Chu Ký Tình nhanh chóng lên xe.
Nhưng mà Nhiếp Miểu thoạt nhìn cao gầy, rất mảnh khảnh, nhưng Chu Ký Tình đẩy y không vào, y gắt gao ôm Chu Ký Tình, mượn rượu làm càn, muốn Chu Ký Tình gọi y.
Tài xế DiDi nói: "Chàng trai, cậu kêu bạn của cậu một tiếng đi, giờ không lên xe, e là không thể đến nơi cậu cần trong thời gian quy định."
Chu Ký Tình dừng một chút, có chút buồn bực nói: "Cậu ấy muốn làm anh tôi...!Rõ ràng tôi lớn hơn.
Hơn nữa cũng là tôi dẫn cậu ấy về nhà, muốn kêu, cũng phải kêu tôi là anh mới đúng."
Tài xế DiDi có chút cạn lời: "Không phải, chàng trai, cậu với tửu quỷ ——"
Lời còn chưa nói xong, Nhiếp Miểu ôm Chu Ký Tình đột nhiên ngẩng đầu, mắt đào hoa mê ly nhìn chằm chằm Chu Ký Tình, thình lình hô một tiếng: "Anh."
Chu Ký Tình chững lại, hắn vừa kinh vừa ngạc nhìn Nhiếp Miểu.
"Dạ, anh ơi." Nhiếp Miểu lại hô một tiếng, giọng nói trong trẻo ban đầu có chút trầm thấp, âm cuối còn kéo dài chút, giống như làm nũng.
Chu Ký Tình chỉ cảm thấy tê dại một trận, từ xương cụt vọt tới trán, mặt hắn lập tức trướng đến đỏ bừng.
Tài xế DiDi xem từ đầu đến cuối: "..."
Ái chà, hóa ra là một cặp à! Giới trẻ bây giờ thật biết chơi.
Tài xế DiDi thấy được gò má đỏ bừng của Chu Ký Tình, nghĩ thầm thanh niên này da mặt rất mỏng, gã vẫn quay đầu đi, làm bộ không nhìn thấy.
Đầu vừa quay, liền nghe thấy thằng nhóc uống say ôm thanh niên đỏ mặt lại kêu anh ơi, anh à, giọng thấp như làm nũng, tài xế DiDi nghe mà nổi cả da gà.
Thật, thật biết chơi, chờ gã trở về, cũng bắt vợ mình kêu mình như vậy.
Tài xế DiDi ý đồ nhìn trộm học tập một chút.
Không ngờ vừa lúc thấy Chu Ký Tình bịt kín miệng Nhiếp Miểu, đỏ mặt, còn giữ hình tượng đứng đắn nói: "Thầy Nhiếp, cậu uống say, cậu buồn ngủ, không, không cho nói chuyện!"
Nào có ai đuổi theo gọi anh?
Hắn chưa bao giờ từng làm anh của người khác.
*
Sau khi Chu Ký Tình đưa Nhiếp Miểu về 2002, nhét người vào trong chăn, liền chuẩn bị lên lầu.
Nhưng α hỏi: "Cậu đi vậy sao? Ký chủ, cậu không cảm thấy bây giờ rời đi là vô cùng vô cùng vô trách nhiệm sao?"
Chu Ký Tình rất là khó hiểu: "Tôi đưa cậu ấy đến tận nhà, cũng đắp chăn đàng hoàng cho cậu ấy." Hơi dừng một lúc, hắn tìm đến phòng bếp, lấy một ly thủy tinh, rót nước vào rồi đặt trên tủ đầu giường, "Hiện tại, nước cũng chuẩn bị xong."
Giờ, giờ còn có gì vô trách nhiệm sao?
α nghiêm túc nói: "Cậu ta uống say, cậu không cảm thấy nên tắm rửa cho cậu ta, cậu ta sẽ thoải mái hơn sao?"
Chu Ký Tình: "?"
"Không thể!"
Đề nghị của α làm Chu Ký Tình phi thường tức giận, hắn nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà Nhiếp Miểu.
Trước thang máy, mặt mày âm u, không nói một lời, tựa mưa gió nặng nề sắp đến.
α có chút kinh hồn táng đảm: "Ký, ký chủ? Cậu làm sao vậy?"
Chu Ký Tình không nói, hắn về đến nhà, không bò tới bàn vẽ tranh như mọi khi, mà là ngồi ngay ngắn trên sô pha, chất vấn: "Cậu nói thật đi, rốt cuộc vì sao lặp đi lặp lại nhiều lần, bảo tôi phải có quan hệ với Nhiếp Miểu."
Lời này hỏi ra α có chút chột dạ.
Nó nói lắp bắp một tiếng: "Ký, ký chủ, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Đây đều là vì ổn định vị trí nhà giàu số một, đánh, đánh bài tình cảm..."
Biểu cảm của Chu Ký Tình ngưng trọng, không giận tự uy.
"Đánh bài tình cảm, kết bạn bè như cậu nói, chính là xúi giục tôi tự ý cởi quần áo của bạn bè, tắm rửa giúp bạn bè, loại chuyện này, là quấy rối! Là phạm tội!"
α nghẹn lại, có chút hối hận vì đã nghe chuyện ma quỷ của β, cứ nói đừng lo đi, hiện tại bị phát hiện nè!
Nếu α có thực thể, sợ là sẽ gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, bị Chu Ký Tình phát hiện nói dối dễ như trở bàn tay.
Chỉ tiếc, α không có thực thể, hơn nữa nhanh chóng được cứu viện bên ngoài nhắc nhở, đúng lý hợp tình nói: "Nhưng không phải cậu ta gọi cậu là anh sao? Làm anh trai, tắm rửa thay em trai có cái gì không đúng? Tôi không xúi giục, tôi vô cùng thẳng thắn nói cho ký chủ biết, tửu quỷ không tắm mà đi ngủ, ngày hôm sau khẳng định thối hoắc, chờ ngày mai cậu ta tỉnh, phát hiện phòng, chăn hoàn toàn không có mùi gì cả, cũng không có cảm giác