Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Gió nhẹ thổi qua, nắng sớm bắt đầu xuất hiện.
Chu Ký Tình mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi trên chiếc giường mềm mại, gió có phần lớn, song sa trắng tung bay, phất vào trên mặt hắn, che khuất phần lớn tầm mắt hắn.
Hắn cau mày kéo song sa trên mặt xuống, đầu óc có chút hỗn độn nghĩ, tại sao song sa trong phòng là màu trắng?
Đang lúc hắn nghi hoặc, chân như bị ai cào ngứa, cảm giác tê dại làm hắn phản xạ có điều kiện co chân.
Bởi động tác quá nhanh, gót chân hắn đụng vào ván giường, bộp một tiếng, rất là vang, kỳ lạ là hắn không hề cảm thấy đau.
"Làm gì vậy? Sao lại đột nhiên co chân?"
Giọng của Nhiếp Miểu từ phía dưới truyền đến, Chu Ký Tình ngẩn ra, tầm mắt hắn hạ xuống, phát hiện Nhiếp Miểu chỉ mặc một cái quần lót đen, ngồi dưới chân hắn, một chân hắn đã mặc vớ, đang đạp lên đùi Nhiếp Miểu, khoảng cách phi thường gần với khu vực ái muội.
Giờ phút này trong khớp tay rõ ràng của Nhiếp Miểu, đang cầm một chiếc vớ bông xám nhạt, muốn bắt lấy chân hắn, đeo vớ cho hắn.
"!"
Chu Ký Tình bị kinh hách, hắn toát một thân mồ hôi lạnh, nhanh chóng bò lên giường, kéo khoảng cách với Nhiếp Miểu.
"Thầy Nhiếp! Cậu làm cái gì?" Chu Ký Tình hoảng loạn không thôi, theo nguyên tắc phi lễ chớ nhìn, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Nhiếp Miểu, "Cậu, cậu sao không mặc quần áo?!"
"Thầy Nhiếp?" Nhiếp Miểu nhướng mày, cả người không còn nhu hòa, hiện rõ vẻ kiệt ngạo cùng bất ki, "Cưng kêu như vậy sao?"
* Kiệt ngạo bất ki: hình dung người không bị thúc ép, phóng đãng tản mạn, tính tình quật cường.
Chu Ký Tình cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng cũng không thể nói ra.
Hắn không dám quay đầu lại, hầu kết lên xuống, nuốt nước bọt để giảm bớt khẩn trương: "Tiểu, Tiểu Miêu, cậu mặc quần áo vào trước."
Nhiếp Miểu cười nhạo ra tiếng: "Tiểu Miêu? Thì ra cưng thích cách gọi này? Thôi, Tiểu Miêu thì Tiểu Miêu."
Nhiếp Miểu đứng lên, bắt chước mèo quyến rũ, dùng thân xác của Nhiếp Miểu bò lên giường, xoa xoa sống lưng cứng đờ của Chu Ký Tình.
Gã dán ngực trơn bóng trắng nõn lên người Chu Ký Tình, hơi thở nóng bỏng đảo quanh ốc tai của Chu Ký Tình: "Bé khách trọ của anh, khát vọng đáy lòng cưng không phải cái này sao? Đừng thẹn thùng, chúng ta tiếp tục..."
Chủ nhà biến thái?!
Chu Ký Tình kinh hãi, nhưng giờ phút này tay của tên biến thái đã từ áo sơ mi chui vào, như con rắn giảo hoạt, chen vào từ lưng quần hắn.
"Cưng xem, không phải cưng rất muốn sao?"
Ngay khi tên chủ nhà biến thái này sắp đụng tới hắn, Chu Ký Tình siết chặt cổ tay gã, dùng sức một chút, giữ chặt cánh tay đang sờ soạng hắn, dưới tầm mắt kinh ngạc của chủ nhà biến thái, Chu Ký Tình bẻ tay đó sau lưng, đầu gối chống cột sống gã.
"Tên biến thái này!" Chu Ký Tình mắng gã, hai mắt một màu đỏ tươi, "Cút khỏi thân thể Tiểu Miêu!"
Chủ nhà biến thái không hề cảm thấy đau đớn, mặc dù bị đè nặng, bị uy hiếp, gã cũng không chút hoang mang: "Bé khách trọ, hầu hạ anh thoải mái thì mới được yêu cầu, làm sao cưng còn không hiểu?"
Giọng nói vừa dứt, một sợi dây thừng xuất hiện trong hư không, lấy tốc độ lôi đình trói cả người Chu Ký Tình lên.
Chủ nhà sau khi không còn áp chế bò dậy, vuốt gáy vặn vẹo, nhếch miệng cười với Chu Ký Tình bị trói không thể động đậy, sau đó lôi người lên trên.
Dây thừng kia tùy tâm chủ nhà biến thái mà động, cột Chu Ký Tình thành chữ đại (大) trên giường.
Sau đó gã xoay người ngồi trên eo bụng Chu Ký Tình, trên cao nhìn xuống Chu Ký Tình: "Ngoan một chút, anh khiến cưng vui sướng."
Nói rồi cả người ngồi dịch về phía sau.
Chu Ký Tình lại một lần nữa cảm thấy bị sỉ nhục, đặc biệt là thứ đồ của hắn còn không chịu khống chế, tại loại thời điểm này có phản ứng.
"Nhìn đi, không phải cưng cũng muốn sao? Làm sao cứ một hai phải phản kháng?"
Chủ nhà biến thái vừa nói, vừa lột quần của Chu Ký Tình, Chu Ký Tình bị làm nhục phẫn nộ đỏ cả mắt, hắn như hung thú bị trấn áp, phản kháng không được, chỉ có thể rống mắng: "Đừng chạm vào tôi! Cút ngay ——"
*
Cả người Nhiếp Miểu đầy mồ hôi, ôm lấy Chu Ký Tình trong cơn ác mộng, y hung hăng nói: "Mượn! Đừng nói gấp đôi, gấp mười lần tôi cũng mượn!"
β bị sự dữ tợn của Nhiếp Miểu dọa sợ, nó như hệ thống chính mượn tích phân mua đạo cụ, đồng thời lắp nói: "Hai nghìn chín trăm chín mươi chín tích phân, đạo cụ đi vào giấc mộng, tức khắc sử dụng."
Khi lời vừa dứt, Nhiếp Miểu trực tiếp mất ý thức, lảo đảo đè trên người Chu Ký Tình.
*
Nhiếp Miểu đi vào giấc mơ của Chu Ký Tình, đột ngột xuất hiện ở Tương Giang lão viện, trong phòng khách y từng ngủ.
Thấy một thằng chó đẻ, nhìn chằm chằm mặt y, cưỡi trên người Chu Ký Tình muốn làm chuyện vô sỉ.
Cảm giác khó chịu đột nhiên đi vào giấc mộng lập tức bị tức giận rửa sạch, Nhiếp Miểu đại mã kim đao tiến lên, một tay bóp lấy gáy thằng chó đẻ kia, dùng sức kéo, sau đó một chân đạp lên cơ thể thứ chó trần truồng kia: "Bò ra cho ông!"
* Đại mã kim đao: hình dung hào sảng, khí phái lớn.
Thợ săn bị ném xuống đất, cả người có chút choáng.
Nhiếp Miểu mặc kệ gã, nhanh chóng cởi trói dây thừng cho Chu Ký Tình, ôm mặt hắn nói: "Không sao rồi không sao rồi ——"
Chu Ký Tình đỏ hoe mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt Nhiếp Miểu, thấy sâu trong đó, là nhu hòa hắn quen thuộc, hắn đột nhiên bổ nhào, ôm lấy eo Nhiếp Miểu, như đứa bé bị bắt nạt bên ngoài, ôm lấy tự tin của nó.
"Thầy Nhiếp, Nhiếp Tiểu Miêu..." Giọng Chu Ký Tình gọi Nhiếp Miểu toàn là nghẹn ngào, "Tôi rất ghê tởm, rất ghê tởm, rất ghê tởm."
Nhiếp Miểu nghe hắn nói chuyện, mặc dù ở trong mộng, cũng cảm thấy tim tan nát.
Bé con của hắn, là thật sự khó thể chịu đựng.
Nhiếp Miểu hôn hôn đỉnh đầu hắn, vỗ lưng hắn, dỗ hắn: "Không sao rồi, không sao ——"
Bộp bộp bộp ——
Chủ nhà biến thái đứng lên, còn vỗ tay.
Nhìn chằm chằm mặt Nhiếp Miểu, cười đến xấu xa: "Thật làm người ta cảm động, anh hùng cứu mỹ nhân, chậc chậc chậc, chỉ là anh em, có cái gì cho mày tự tin, để mày cho rằng, tao ở đây, mày có thể làm anh hùng?"
Nhiếp Miểu ôm Chu Ký Tình, nghiêng đầu liếc nhìn chủ nhà biến thái một cái, cười nhạo lên tiếng: "Thằng chó kia, mày ở trong mộng của người khác bốc phét, là ai cho mày mặt mũi?"
Nói rồi, y lại nói với Chu Ký Tình: "Chu Chu, làm gã cút đi, đây là trong mơ của cậu, cậu nói mới tính."
Chủ nhà biến thái cười khanh khách lên: "Vậy thử xem, bé khách trọ của anh, nhìn xem cưng có thể làm anh cút đi không."
Gã chậm rãi đi về phía trước, đầu gối áp vào giường mềm mại, gã hướng về phía Chu Ký Tình đang gác cằm trên vai Nhiếp Miểu, vươn tay, muốn sờ mặt Chu Ký Tình.
Nhưng nửa đường bị Nhiếp Miểu tát một cái rút ra: "Có một số người, không phải mày có thể chạm vào, lăn cho ông."
"Về phần có thể hay không...!Đương nhiên là có thể."
Chu Ký Tình cực kỳ tin tưởng Nhiếp Miểu, hắn đứng dậy khỏi vòng tay Nhiếp Miểu, vai lưng thẳng tắp, không còn chật vật và phẫn nộ như trước.
Mặt mày hắn nghiêm nghị, như sương tuyết hồng mai, ngạo cốt tranh tranh.
* Ngạo cốt tranh tranh: chính trực, kiên trinh.
Lạnh lùng nhìn chủ nhà biến thái, giống như nhìn con chuột dưới cống, khinh thường bẩn thỉu.
Chủ nhà biến thái quỳ một gối trên giường mềm mại, tay như gió cuốn, nhằm vào cổ áo của Chu Ký Tình, ý đồ kéo Chu Ký Tình xuống vũng bùn, nhưng còn chưa đụng đến người, liền nghe Chu Ký Tình nói: "Ra ngoài, cút ra ngoài."
Một cổ lực bài xích, khiến thân hình tên chủ nhà biến thái không duy trì được, gã không thể tin nhìn Nhiếp Miểu, cái gì cũng chưa kịp nói, thân thể đã như pha lê vỡ thành bột mịn.
Nhiếp Miểu nghĩ thầm, có cái gì kỳ đâu, tao đi vay nặng lãi, đặc biệt mua đạo cụ, còn không thể đuổi mày khỏi mộng chắc?
Chẳng qua chuyện này Nhiếp Miểu không nói với Chu Ký Tình, y sờ sờ cái ót Chu Ký Tình, ôn hòa cười nói: "Hiện tại không sao rồi, giờ chúng ta đều có thể tỉnh, tôi ở ngoài chờ cậu, nha?"
Chu Ký Tình gật đầu, nhìn Nhiếp Miểu biến mất khỏi giấc mơ của mình.
Hắn có rất nhiều nghi vấn, ví dụ như Nhiếp Miểu tại sao lại vào được mộng của hắn, tại sao lại biết rõ tình huống hơn hắn?
Nhưng hắn không có tinh lực để cẩn thận tự hỏi, bởi vì chủ nhà biến thái bị hắn đuổi ra khỏi mộng cảnh, nhưng phản ứng dưới thân hắn không hề biến mất.
Ngược lại có được bừng bừng sức sống.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào, lụa trắng tung bay, Chu Ký Tình nhớ ban ngày Nhiếp Miểu ở trong căn phòng này, mặc quần áo cho hắn, cũng trong toilet của phòng ngủ này...!Chu Ký Tình chợt cảm thấy có dòng điện chạy qua tay, tê tê dại dại, mang theo chút nhột nhạt.
Hắn khẽ rũ mày, phát hiện tay mình đã bất tri bất giác đặt ở hạ thân, hắn như bị sét đánh, nhanh chóng dời tay đi, rồi sau đó vô lực ngã vào giường mềm mại, đôi tay nắm chặt thành quyền.
Âm thầm báo với chính mình, không thể!
Tỉnh khỏi mộng thì tốt rồi, tỉnh rồi sẽ không có loại phản ứng xấu hổ này...
Hắn tự thôi miên mình, tỉnh dậy khỏi mộng.
Khi mở mắt, nghe thấy tiếng nước xôn xao từ phòng tắm.
Có người đang tắm vòi sen?
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua giường bên kia, Nhiếp Miểu không ở, vậy tiếng nước...!Nhiếp Miểu trong phòng tắm tắm rửa!
"α!" Chu Ký Tình đột nhiên gọi α, "Tôi, Nhiếp Miểu, tôi với cậu ấy, tôi với cậu ấy hiện tại vẫn đang trao đổi thân thể sao?"
α hoảng sợ, cho rằng Chu Ký Tình muốn hỏi làm sao Nhiếp Miểu đi vào giấc mơ được.
Chuyện này Nhiếp Miểu cũng không bảo β cho nó một lời giải thích, nó đang lo lắng có nên nói dối không, đã nhận được một câu hỏi này của ký chủ.
α không thể hiểu được, nó khô khan nói: "Đương nhiên..."
Lời còn chưa nói xong, Chu Ký Tình đã đỏ bừng cả khuôn mặt, từ trên giường nhảy xuống, đi thẳng đến phòng tắm.
—— Nhiếp Miểu, tự tắm rửa cho cơ thể hắn.
Rõ ràng bọn họ đã đồng ý rằng, rửa mặt, mặc quần áo, đều nhắm mắt làm cho đối phương.
Soạt ——
Chu Ký Tình đột nhiên kéo cửa phòng tắm, mới từng bước một vào trong, khoái cảm từ sâu trong linh hồn truyền đến khiến chân hắn mềm nhũn.
May là đỡ cửa, bằng không phải mất mặt đến quỳ xuống đất.
Tiếng nước xôn xao gần bên tai, Chu Ký Tình thật vất vả áp xuống cảm giác vui sướng, thoải mái từ sâu trong linh hồn, ngẩng đầu lại thấy Nhiếp Miểu đang xối nước lạnh dưới mái đầu xù xù, y một tay chống trên mặt tường gạch men bóng loáng, một tay nắm nơi nào đó.
Đối diện với tầm mắt của Chu Ký tình, Nhiếp Miểu có chút xấu hổ, nhanh chóng buông nơi nào đó càng thêm