Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Nhiếp Hòa Nghi đương nhiên không quên sự sỉ nhục Chu Ký Tình cho mình.
Ngày ấy hắn thiếu chút nữa nôn chết.
Nhưng bây giờ không quan tâm nhiều như vậy, Nhiếp Tầm tìm cha mẹ ruột của cậu tới, cặp vợ chồng vừa dơ vừa xấu, không có năng lực còn thích đánh bạc như đỉa hút máu, dưới sự sắp đặt của Nhiếp Tầm đã vài lần tìm Cam Hà và Nhiếp Phương, nói mấy câu ghê tởm, làm chút chuyện ti tiện, Cam Hà và Nhiếp Phương hiện giờ đã rất có phê bình kín đáo với cậu.
Ngày hôm qua Cam Hà còn hỏi cậu một câu: "Hòa Nghi, cho dù con có gen di truyền từ cha mẹ con, nhưng mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, ăn ngon uống tốt giáo dưỡng kỹ càng, con hẳn không giống bọn họ...!như vậy đi?"
Nhiếp Hòa Nghi nén giận, nói không ít lời đáng thương gạt Cam Hà, nhưng dường như không có hiệu quả.
Sau khi bị vợ chồng Cam Hà từ bỏ, để có thể duy trì sinh hoạt hiện có, cậu cũng chỉ có thể chặt chẽ bắt lấy cây đại thụ Chu Ký Tình này.
Mà bí mật người kia nói cho mình, chính là thủ đoạn duy nhất của cậu.
Nhiếp Hòa Nghi nhìn chằm chằm Chu Ký Tình, dưới áp lực cực đại, cười nhạo Chu Ký Tình một tiếng: "Tiểu Chu tiên sinh không được quy củ như anh, thứ khiến anh ta phiền nhất chính là đọc sách, anh ta thích vui chơi nhất, hơn nữa ngờ nghệch muốn chết...!Anh không phải anh ta, anh là cô hồn dã quỷ từ thế giới khác tới."
α lập tức nhắc nhở: "Ký chủ, vặn cậu ta, không ai có thể điều tra ra vấn đề này, ký chủ cứ yên tâm."
Ý của α, nói cách khác là bảo Chu Ký Tình đúng lý hợp tình nói dối.
Chu Ký Tình có lẽ sẽ trốn tránh, nhưng tuyệt sẽ không nói dối.
"Đúng vậy, tôi không phải." Chu Ký Tình rất phiền với người hắn không thích, quản chuyện của hắn, "Vậy thì liên quan gì đến cậu?"
Chu Ký Tình chán ghét liếc nhìn Nhiếp Hòa Nghi một cái, tránh cậu liền đi.
Bây giờ là chín giờ năm mươi phút, sư phụ của hắn hẳn chờ sốt ruột.
Nhưng trong mắt Nhiếp Hòa Nghi, ánh mắt chán ghét này của Chu Ký Tình, không khác gì ánh mắt Cam Hà nhìn cha mẹ thân sinh của cậu, tràn ngập khinh thường cùng ghét bỏ.
Loại nhận thức này khiến tâm tư mẫn cảm của Nhiếp Hòa Nghi phát hỏa, cậu đột nhiên xoay người, quát với Chu Ký Tình: "Chu Ký Tình! Anh xem thường ai? Trước kia anh còn không phải một họa sĩ nghèo, một đứa con hoang không ai muốn sao! Hiện tại thay đổi thân xác, thay đổi thân phận, có tiền có thế, ghê gớm lắm chắc?"
Chu Ký Tình lười phản ứng cậu, đi thẳng đến tòa nhà Bác Lãm.
Nhiếp Hòa Nghi làm thế nào có thể buông tha hắn như vậy, cậu lao tới, định đè trên lưng Chu Ký Tình, dán vào tai hắn, dùng giọng nói âm ngoan nhất đe dọa hắn, hoặc là kết hôn với tôi, bỏ Nhiếp Miểu, hoặc là tôi nói với Chu lão, anh là một kẻ cắp ti tiện.
Nhưng Nhiếp Hòa Nghi còn chưa kịp chạm vào Chu Ký Tình, Chu Ký Tình đã xoay người, cầm cánh tay muốn móc trên vai hắn của Nhiếp Hòa Nghi, một cú ném qua vai, nặng nề ném người trên mặt đất.
Chu Ký Tình mắt tựa hàn tinh, mang theo nghiêm nghị tức giận.
"Tôi nói rồi, đừng chạm vào tôi!"
Nhiếp Hòa Nghi bị quăng ngã trên nền xi măng thô ráp bị ánh mắt của Chu Ký Tình làm cho kinh hãi.
Tại sao lại như vậy? Người kia rõ ràng nói Chu Ký Tình có ngạo cốt, nhưng vô năng vô dụng.
Người vô năng vô dụng vì sao lại có thể quật ngã cậu trên mặt đất? Vì sao lại động tay chân? Rõ ràng trước kia còn chỉ biết miệng cọp gan thỏ báo cảnh sát...
Chu Ký Tình không biết Nhiếp Hòa Nghi suy nghĩ cái gì, hắn sải bước rời đi, sau khi vào tòa nhà Bác Lãm trước hết tìm toilet, vặn vòi nước chà xát tay.
α nhắc nhở nói: "Ký chủ, trong túi bên trái cặp sách có nước rửa tay.
Là Nhiếp Miểu chuẩn bị cho hắn.
Đương nhiên Nhiếp Miểu không biết Chu Ký Tình sẽ gặp phải người khó hiểu như vậy, y chỉ là nghĩ bé con nhà mình không có vô dục vô cầu như biểu hiện bên ngoài, trên thực tế Chu Ký Tình kén ăn, còn coi trọng cái đẹp, quan trọng nhất chính là thích sạch sẽ, lên lớp xong, nếu dính mực nước tẩy không sạch, đại để sẽ không hài lòng.
Sau khi dùng nước rửa tay, Chu Ký Tình cuối cùng cho rằng mình rửa sạch sẽ, ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc trên tay, tâm tình hắn tốt hơn vài phần.
Chẳng qua lúc nhìn thấy đồng hồ trên tay, sắc mặt hắn thay đổi, bước chân nhanh hơn, đợi đến khi đuổi tới phòng 203, chuông vào học cũng vang lên.
Hắn đứng ở cửa, nhìn thấy bậc thang giảng đường ngồi đầy sinh viên, có chút xấu hổ, không biết có nên vào hay không.
Mặt khác Thiệu lão tiên sinh vẫn luôn chờ hắn, trước khi nghe thấy tiếng chuông còn phân phó trợ lý, bảo ra ngoài đi tìm tiểu đồ đệ của ông.
Không ngờ trợ lý vừa mới chuẩn bị ra ngoài, liền thấy Chu Ký Tình xuất hiện ở cửa.
Thiệu lão tiên sinh nhẹ nhàng thở ra, vẫy tay với Chu Ký Tình: "Tiểu Chu, lại đây, hỗ trợ ta."
Khóa dạy của Thiệu lão tiên sinh, là khóa học thực tế, sẽ yêu cầu vẽ tranh tại chỗ, tiến hành phân tích vân vân.
Ông lại có danh tiếng, mỗi tháng dạy một khóa như vậy, bậc thang hội trường chật kín người, thậm chí còn đặt máy quay, chương trình học sẽ trực tiếp trên mạng, để càng nhiều người học lớp của Thiệu lão tiên sinh.
Chu Ký Tình đẹp, còn rất có năng lực, làm trợ thủ cho Thiệu lão tiên sinh, thậm chí còn được Thiệu lão tiên sinh gọi lên làm mẫu, lập tức thu hút sự chú ý của không ít sinh viên.
Vào học không quá mười phút, lai lịch gì đó của Chu Ký Tình liền tiết lộ rõ ràng.
Trên mạng nổi lên một hot search đỏ.
#Đệ tử cuối cùng của Thiệu Thư Tân#
Những thứ đó Chu Ký Tình không biết, hắn đi theo Thiệu lão tiên sinh lên lớp cả một buổi sáng, thời gian nghỉ ngơi giữa khóa, còn có không ít sinh viên đến thỉnh giáo, Thiệu lão tiên sinh còn phân một ít học sinh, để Chu Ký Tình đến chỉ điểm họ.
Vừa mới bắt đầu, Chu Ký Tình còn có chút không tự tin, nhưng hắn dựa theo những gì đã học, những gì hiểu được, từng câu châm chước giảng cho sinh viên nghe, rồi nhận được ánh mắt cầu học nóng bỏng của sinh viên.
Khác với có mục đích riêng, thậm chí thích mang theo tính công kích, bọn họ rõ ràng tán thưởng thực lực của Chu Ký Tình, do đó khát khao, sùng bái.
Muốn nghe Chu Ký Tình giải thích thêm.
Điều này nâng cao lòng tự tin của Chu Ký Tình lên rất nhiều.
Buổi trưa sau tan học, lúc Chu Ký Tình đi ăn cơm cùng Thiệu lão tiên sinh, lão tiên sinh mới có thời gian quan tâm hỏi: "Hôm nay trên đường gặp phải chuyện gì sao?"
Chu Ký Tình có linh khí có thiên phú, phẩm cách còn tốt, trải qua một tháng ở chung, Thiệu Thư Tân hết mực yêu thương tiểu đồ đệ này của mình, sợ hắn ở bên ngoài bị bắt nạt.
Chu Ký Tình không muốn lừa Thiệu lão tiên sinh, nhưng cũng không quá muốn nói vụ Nhiếp Hòa Nghi uy hiếp chuyện của hắn.
Hắn bị Thiệu lão tiên sinh hỏi đến sửng sốt, khô khốc nhìn người, không biết nên trả lời thế nào.
Người già thành tinh, Thiệu lão tiên sinh liếc mắt một cái đã nhìn ra Chu