Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Chu Ký Tình vốn là muốn tiếp tục học, nhìn trong ghi chú có ghi, doi là một việc phi thường tốn thể lực.
* Doi = Do I, do = làm, i (ái) = tình.
Hắn hơi suy xét, mới khép lại máy tính mới mở lên không lâu, sau đó vào phòng nhỏ nằm, nhằm bổ sung thể lực cho thể lực buổi tối.
Căn phòng tối tăm kín mít, nhanh chóng làm Chu Ký Tình hạ thấp tâm cảnh giác, chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, cửa phòng nhỏ đột nhiên bị gõ vang.
Chu Ký Tình bừng tỉnh, hắn ngồi thẳng người, hỏi: "Ai?"
Sau sự cố cho thuê phòng, Chu Ký Tình đều có tâm cảnh giác với người lạ đột nhiên gõ cửa.
"Sếp, tôi là Lôi Minh." Chẳng qua người đàn ông bên ngoài, là người quen, Tiểu Lôi của ban thư ký.
Tâm phòng bị của Chu Ký Tình, lại hạ xuống.
Sau khi rời giường chỉn chu quần áo, hắn mở cửa phòng nhỏ, đuôi mắt còn hiện vết tích của nếp gấp ấn ra.
"Có chuyện gì?" Chu Ký Tình còn hơi buồn ngủ, trên thực tế hắn có hơi khẳn tính lúc rời giường, nhưng dáng vẻ xụ mặt, ngoại trừ Nhiếp Miểu, ai cũng nhìn không ra tâm tình hắn không tốt.
Thư ký Lôi mồ hôi đầy đầu, như vừa chạy từ dưới lầu lên, cậu ta vội vàng nói: "Sếp, có chuyện rồi, bên phía studio, cô minh tinh Kha Thái Vân kia gây sự với người công ty chúng ta."
Chu Ký Tình nhíu mày, tình huống gây rối này, không phải nên có nhân viên chuyên đi điều hòa sao?
Tìm hắn làm gì?
Nhiếp Miểu nói với hắn, làm sếp, tuy rằng có đôi khi cần phải hiểu cơ sở, nhưng đại bộ phận thời gian phải học được cách dùng người.
Tại kỳ vị mưu kỳ chức.
Nhiệm vụ của sếp chính là đem người thích hợp, đặt ở vị trí thích hợp, chứ không phải chuyện gì cũng tự tay làm lấy.
Lại nói về vấn đề đại ngôn, hẳn nên tìm người phụ trách tương ứng, tìm hắn làm cái gì?
"Người phụ trách và bàn giao đại ngôn minh tinh, là cậu?" Chu Ký Tình hiện tại toàn mặc kệ chuyện công ty, chẳng qua hắn nhớ mang máng, không phải Lôi Minh.
Lôi Minh lúng ta lúng túng nói: "Vương tổng tan tầm rồi, bên phía studio, không có người có tiếng nói."
Chu Ký Tình nhíu mày, hắn không muốn quản loại chuyện này, nhưng Nhiếp Miểu chưa về, tóm lại đây là chuyện của Chu thị, Chu Ký Tình bảo Lôi Minh chờ một lát, hắn vào toilet rửa mặt rồi mới theo người đến studio.
Studio còn vang lên tiếng nói của nhiếp ảnh gia.
"Đúng, cười một chút, đúng, đúng đúng, chính là như vậy ——"
Căn bản không có cuộc cãi vã.
Chu Ký Tình nước vào trong, thấy người phụ nữ duyên dáng đứng dưới ánh đèn trắng khổng lồ đang tạo dáng chụp theo hướng dẫn của nhiếp ảnh gia, biểu diễn vô thật vật, không phụ danh xưng đỉnh lưu có thực lực.
* Biểu diễn vô thật vật: đắp nặn hình tượng nhân vật trong tình cảnh giả định.
"Thư ký Lôi, ở đây không có cãi nhau." Chu Ký Tình nhìn hơn nửa ngày, cũng chưa nhìn ra đây là cảnh vừa nảy sinh mâu thuẫn, hắn nghi hoặc hỏi Lôi Minh.
Lôi Minh rất hoảng, sắc mặt cậu ta ngớ ra nói: "Tôi cũng không biết, sếp, vừa rồi thật sự ồn ào lắm, có phải có người đứng ra làm chủ tình hình không, thư ký Lưu và Nhiếp đặc bí đều không ở, cả PM Phụ trách việc này cũng không có, người đại diện của cô Kha, cái người Hà ——"
Chữ Khâm còn chưa nói ra, Chu Ký Tình thoáng nhìn qua studio, đèn trắng dường như lung lay một chút, hắn tưởng là ảo giác, ngẩng đầu cẩn thận xem lại.
Vừa nhìn thấy liền không xong, phát hiện đèn treo lớn kia lung lay sắp đổ, dường như muốn rớt xuống.
Sắc mặt Chu Ký Tình đại biến, hô một tiếng: "Đừng chụp nữa, mau tránh ra!"
Tất cả mọi người trong studio sững sờ.
Gì cơ?
Kha Thái Vân cũng sửng sốt, đứng lại chỗ, hệt như mọi người trong studio, mờ mịt nhìn Chu Ký Tình.
Chu Ký Tình cau mày, cũng muốn giải thích, nhưng không biết vì sao mà đèn trắng lớn trên đầu, xích sắt đột nhiên bị đứt, rơi thẳng xuống dưới.
Bản năng cứu người khiến Chu Ký Tình đột nhiên xông ra ngoài, ôm Kha Thái Vân lăn qua một bên, khó khăn lắm mới thoát khỏi đèn trắng lớn có thể rơi chết người.
...
"Sếp, sếp ơi, anh không có việc gì chứ!"
"Máu! Trời ơi, là máu! Rất nhiều máu!"
"Gọi cứu thương! Mau, gọi cứu thương!"
...
Nhiếp Miểu sau khi nghe Anna nói Chu Ký Tình bị đưa đến bệnh viện, cả người đều luống cuống, lại nghe nói là lúc xuống studio, vì cứu người mà bị thương, y trở nên cáu kỉnh.
"Các người bị làm sao vậy?! Tại sao đưa sếp đến studio!"
Bé con của y, căn bản không phải người thích náo nhiệt, vô duyên vô cớ, không có lý gì lại đến studio!
Anna cũng ngốc, cô ăn xong cơm trưa về, mới vừa nghỉ trưa xong, liền có vô số cuộc gọi tới.
Cái gì mà sếp anh hùng cứu mỹ nhân, vì tình mà bị thương.
Cái gì mà tập đoàn Chu thị có ý định mưu sát.
...
Cái mẹ gì đây? Sau khi Anna phát hiện xảy ra chuyện, dẫm giày cao gót, lộp cộp chuẩn bị xuống lầu, sau đó thông báo đoàn đội quan hệ công chúng xử lý vấn đề khẩn cấp này, vả lại đi làm rõ ràng rốt cuộc tình huống như thế nào.
Giữa trưa Lưu Hằng bị đối tác mời gặp mặt, hiện tại đang gấp rút trở về, trước mắt Anna là thư ký đứng đầu đoàn, phải được việc.
Không ngờ vừa mới phân phó hành động xong, liền gặp Nhiếp đặc bí trở về.
Anna hai ba câu giải thích tình huống cô biết xong, đã bị Nhiếp Miểu sắp xếp đi xử lý việc kế tiếp, chờ Lưu Hằng quay lại, hoàn thành giao nhận.
Về phần Nhiếp Miểu, y hoảng sắp không xong, đuổi đến bệnh viện.
Trên đường, y hỏi β: "Chu Chu bị thương sao? Không phải tao bảo mày dùng đạo cụ phòng vệ dùng một lần cho ẻm sao? Vì sao còn bị thương?"
β: "...!Dụng cụ phòng vệ dùng một lần căn bản không có bị làm sao, tôi cảm thấy Chu tiên sinh căn bản không bị thương."
Trước khi nhìn thấy người, Nhiếp Miểu không tin Chu Ký Tình không bị thương.
Y giẫm chân ga, phóng nhanh đến bệnh viện.
Mà giờ phút này, Chu Lý Tình đang ngồi trong phòng chẩn đoán, nhìn Kha Thái Vân khóc thành lệ nhân vì phải khâu lại miệng vết thương, nhíu mày.
"Chu tổng, ban nãy thật sự cảm ơn cậu cứu Thái Vân." Hà Khâm bên cạnh đột nhiên mở miệng cảm tạ, "Bằng không Thái Vân có thể sống sót hay không, là cả một vấn đề, phần ân tình này, Thái Vân nhất định sẽ báo đáp cậu."
Chu Ký Tình liếc nhìn Hà Khâm một cái: "Ai thấy, cũng sẽ cứu người."
Hà Khâm cười nói: "Vậy cũng không nhất định, cậu lấy mạng cứu Thái Vân của chúng tôi, tôi thật không biết nên cảm tạ cậu thế nào."
Chu Ký Tình không nói chuyện, hắn đang suy xét một vấn đề.
Trên sân khấu studio rõ ràng không có bất kỳ vật sắc bén nào, hắn và Kha Thái Vân cùng lăn trên mặt đất, cũng không có bị đèn lớn đập đến, vì sao Kha Thái Vân lại bị thương.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, chờ đến khi Kha Thái Vân xử lý xong miệng vết thương, ngồi xe lăn có treo nước biển, thút tha thút thít nói