Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Nan đề, thình lình xảy đến.
Chu Ký Tình sửng sốt một chút, khó có thể lý giải hỏi: "Tôi đáp ứng cậu ta khi nào?!"
"Đây là tiền trảm hậu tấu." Nhiếp Miểu nói, "Nếu hiện tại anh nói anh không có đáp ứng, như vậy thiết lập anh hùng cái thế được xây dựng cho anh, liền sụp đổ, khi đó hướng gió dư luận lại một lần nữa chĩa vào anh, tất cả công ty, cổ phiếu anh làm chủ sẽ giảm còn nghiêm trọng hơn tối hôm qua."
Lưu Hằng nghe Nhiếp Miểu nói xong, nhịn không được nhìn Nhiếp Miểu vài lần.
Ai đây? Nói chuyện liền mạch logic, còn giống sếp hơn sếp.
Phụ tá Chu Lão phân cho ông chủ?
Thoạt nhìn rất đáng tin cậy...!Lần này mạo hiểm trở về, xem ra là lựa chọn chính xác.
Mới vừa xác định xong, liền thấy mặt mày Chu Ký Tình ẩn nhẫn phẫn nộ: "Vậy thì tôi nhất định phải bị cậu ta hiếp bức mà trợ giúp cậu ta sao? Tôi thậm chí còn không biết lời cậu ta nói là đúng hay sai, tình cảnh nguy hiểm theo như lời cậu ta là thật hay giả, mà phải trở thành một...!Anh hùng giúp yếu?!"
Lưu Hằng hoàn toàn không thể hiểu nổi phẫn nộ của sếp mình từ đâu ra, cái thị trường tư bản hiểm ác này, không phải đều như vậy sao?
"Đương nhiên không thể bị hắn hiếp bức." Nhiếp Miểu dựng thẳng ngón trỏ trong sự ẩn nhẫn phẫn nộ của Chu Ký Tình, "Liền lấy lần này làm ví dụ, tôi sẽ dạy cho anh một tiết, doanh nhân thành đạt không bao giờ chịu hiếp bức, không chỉ bởi vì gia thế của bọn họ có thể cố tình làm bậy, mà là bọn họ có năng lực tùy tâm sở dục, không chỉ không có người lên án, lại còn coi bọn họ thành chiêu bài."
Khóe mắt đuôi mày của Nhiếp Miểu đều tràn đầy tự tin, đó là một loại khí thế, khí thế tích góp được từ năm này qua tháng nọ.
Loại khí thế này, tựa đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mang lại cảm giác an tâm.
Giống như thể đang xem phim điện ảnh, nhân vật chính với BGM độc quyền của mình, mặc kệ con đường phía trước có hiểm trở đến đâu, y tuyệt đối sẽ không có vấn đề.
Ít nhất Lưu Hằng cảm thấy, phụ tá này, có tiền đồ.
Chỉ có Chu Ký Tình, hắn không rõ Nhiếp Miểu đang nói cái gì, hắn nghe không thấy BGM, nghi vấn đặt câu: "Lên lớp?"
Nhiếp Miểu thích bộ dạng hoàn toàn không biết gì về thương trường này của Chu Ký Tình, dạy cho một tiểu bạch như vậy, là một loại khiêu chiến.
Y cực kỳ có kiên nhẫn với Chu Ký Tình, mỉm cười nói: "Đúng vậy, hiện tại anh đi nghe điện thoại của Hà Nhạc Hà tổng, anh ta hỏi anh cái gì, anh cứ thẳng thắn biểu đạt ý nghĩ của mình, không cần bất cứ do dự nào, yêu cầu duy nhất cần chú ý chính là, ghi âm."
Chu Ký Tình nhíu mày: "Ghi âm? Cậu muốn làm gì? Ghi âm dưới tình huống chưa được sự cho phép của người khác, nếu xâm phạm quyền lợi của người khác, đó chính là hành vi vi phạm pháp luật."
α: "Tổ tông, phải nghe lời thầy, cậu có hiểu không vậy!"
Chu Ký Tình phớt lờ α, thần sắc kiên định, dưới nguyên tắc của chính mình, tuyệt đối không thoái nhượng.
"Tôi chỉ là muốn nghe một chút, những gì hai người nói có lỗ hổng nào không thôi." Nhiếp Miểu không chút ngạc nhiên trước phản ứng của Chu Ký Tình, "Như vậy nếu sau cuộc gọi, có sự kiện đột phát nào, tôi cũng không đến mức trở tay không được.
Sếp, cậu có thể giúp công việc của tôi tiện hơn một chút không?"
Khi nói chuyện, Nhiếp Miểu còn chớp chớp mắt với Chu Ký Tình.
Yếu thế, khoe mẽ.
Nhiếp Miểu cũng mơ hồ cảm thấy khả thi, liền thử một chút, không ngờ tới lại thấy Chu Ký Tình do dự.
"Trí nhớ của tôi rất tốt, nếu cậu cần, tôi có thể thuật lại cho cậu nghe, về phần ghi âm, thật xin lỗi, tôi không thể làm được." Chu Ký Tình thoái nhượng một bước.
*
Phòng CEO.
Chu Ký Tình tiến hành cuộc gọi thoại với Hà Nhạc trong lời Lưu Hằng.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Chu Ký Tình rất có lễ phép hỏi: "Là Hà Nhạc Hà tiên sinh sao?"
Đối phương im lặng một lát hỏi: "A Tình, chúng ta đến nỗi xa lạ như vậy sao?"
Chu Ký Tình sửng sốt, là người quen? Hắn ở trong đầu hỏi α: "Hà Nhạc là ai?"
α rà quét cơ sở dữ liệu của nó, cuối cùng có chút một lời khó nói hết nói: "Kiến nghị ký chủ đừng tiếp xúc với hắn, hắn sẽ dẫn dắt cậu sa đọa."
"Anh ta là ai?" Chu Ký Tình hỏi lại một lần, "Ngoại trừ là đồng bọn bên ngoài hợp tác của công ty, còn có quan hệ gì với anh ta."
α còn chưa kịp trả lời, Hà Nhạc đầu bên kia liền nói như thể bất đắc dĩ nhượng bộ: "Được rồi được rồi, tôi đầu hàng, cậu thích tiểu minh tinh kia sao? Nghiêm túc, muốn nháo bài với tôi?"
* Nháo bài: bởi vì nguyên nhân nào đó dẫn tới cãi nhau, cuối cùng cắt đứt tình cảm.
Lúc này Chu Ký Tình mới kịp phản ứng, đại lão cầm tù cậu ta, đánh đập cậu ta, uy hiếp cậu ta theo như lời tiểu minh tinh hạng ba đó chính là Hà Nhạc này.
Hắn có chút muốn hỏi tình huống cụ thể, nhưng lễ phép đã học khiến hắn trả lời vấn đề của Hà Nhạc trước: "Tôi không thích cậu ta." Mới nói xong, câu tại kỳ vị mưu kỳ chức kia của Chu Túc không ngừng vang trong đầu, hắn liền bổ sung một câu, "Chúng ta là đồng bọn hợp tác, tôi sẽ không vô cớ nháo bài với anh."
Hà Nhạc bắt được sơ hở trong lời nói của Chu Ký Tình: "Cho nên hiện tại cậu đã có lý do đường ai nấy đi với tôi? Bởi vì tiểu minh tinh hạng ba kia?"
Chu Ký Tình có chút phiền: "Tôi đã nói, tôi không có liên quan gì đến cậu ta, tôi cũng không có thích cậu ta.
Hiện tại, cũng không có bất kỳ lý do gì để nháo bài với anh."
"Vậy hot search Weibo là có ý gì?" Hà Nhạc không hề quanh co lòng vòng, "Cậu muốn ra mặt cho minh tinh tuyến ba đó, đem tôi bán đi để tuyên dương thiết lập anh hùng của cậu?"
Chu Ký Tình phi thường thành thật: "Cậu ta tập kích tôi, không màng bảo an ngăn cản, gây tổn thương về người cho tôi, đồng thời, đem lời không có thật lên mạng, bức bách tôi thỏa hiệp, buộc tôi phải trở thành một anh hùng giúp yếu."
Giờ phút này, âm điệu của Chu Ký Tình rất bằng phẳng, không có sự phẫn uất lúc mới vừa nghe thấy ngôn luận trên Weibo.
Hà Nhạc nghe xong nhẹ nhàng thở ra: "Như vậy xem ra, cậu còn không bán huynh cầu xin.
Tôi nói với cậu, Thẩm Khản có bệnh, con mẹ nó trước kia thì một hai phải bò giường tôi, tôi chướng mắt khuôn mặt đã qua phẫu thuật thẩm mỹ, đặc biệt là gương mặt chỉnh đến kỳ kỳ quái quái như gã, cậu thấy đó."
"Cậu không biết chính là, người này có thể làm đến mức nào, gã bỏ thuốc tôi, cậu biết không? Bỏ thuốc! Đó là có hại cho tôi đúng không?"
"Tôi đại nhân đại lượng không so đo với gã, gã thế mà bịp tôi, muốn tôi