Trần Trừng đúng là tận chức tận trách với cái danh ‘huynh đệ tốt’ này mà, mỗi ngày đều dành thời gian làm ấm cho hắn.
Có lẽ bởi vì hàn tuyền quá mức rét lạnh, Bạc Dận dần dần cũng bị thích thú bởi ấm áp của y.
Không đợi Trần Trừng mở miệng mời, hắn liền cố định ra khỏi suối tới dùng bữa cùng Trần Trừng.
Sau bữa ăn Trần Trừng thu dọn xong, hắn liền thuần thục súc miệng rửa mặt, sau đó ngồi trên giường đá.
Trần Trừng cầm chén đĩa rửa sạch sửa sang lại xong, chỉ cảm thấy đời này của mình chưa bao giờ làm nhiều việc nhà như vậy, y ưỡn thắt lưng, nắm tay đấm đấm lên vai, xoay mặt nhìn đến bộ dáng hắn thành thành thật thật ngồi trên giường đá, không khỏi dâng lên cảm giác khổ tận cam lai.
Y vừa lắc lắc cánh tay đi về phía giường, vừa mở miệng đùa giỡn: “Ái phi đợi lâu, trẫm tới làm ấm cho ngươi.”
Bạc Dận nhíu mày, nói: “Mạo phạm thiên gia sẽ bị chém đầu.”
Trần Trừng bĩu môi: “Thật không thú vị gì hết, đệ thấy huynh chỉ là thèm thân thể của đệ.”
Bạc Dận: “……”
Trần Trừng nhận mệnh ngồi bên cạnh hắn, nói thật nếu không phải vì mạng nhỏ của mình, có quỷ mới mỗi ngày làm ấm tay hắn.
Tên gia hỏa Bạc Dận này, ngày mùa hè ôm còn được đi, nhưng hiện giờ đã tới ngày mùa thu rồi, vực sâu vốn dĩ đã lạnh, ôm thêm đúng là chỉ chịu tội vào mình.
Trần Trừng mỗi ngày đều phải dùng chân khí hộ thể mới có thể ngừa bị cảm.
Bạc Dận chả nghĩ gì đưa tay cho y, Trần Trừng niết tay hắn, nói: “Ngày mai đệ còn muốn đi ra ngoài một lần, hái thuốc thuận tiện mua vài thứ, huynh có cần cái gì không?”
Lần này, Bạc Dận trầm mặc thật lâu.
Khi Trần Trừng sắp không kiên nhẫn nữa, hắn mới mở miệng: “A Trừng, có thể giúp ta đưa một phong thư không?”
Trần Trừng trong lòng có dự cảm không lành: “Thư gì?”
“Thương tích của ta do kẻ ác ban cho, nhưng hiện giờ kẻ ác kia vẫn ẩn núp trong nhà ta, người nhà đều không biết việc hắn làm, ta đoán kế tiếp có khả năng hắn sẽ xuống tay với cả nhà ta”
Xem ra kế hoạch làm ấm giường cũng có hiệu quả, Thái Tử bắt đầu có chút tín nhiệm y.
Trần Trừng giả vờ giật mình: “Người nọ lại âm độc như vậy! Hại huynh còn chưa đủ lại còn muốn hại người nhà huynh?!”
Bạc Dận gật đầu, giữa mày tụ thành chữ xuyên 川: “Thật không dám giấu giếm, ta tên thật Bạc Dận là người Càn Hoàng Bạc thị, ta đoán mưu đồ kẻ kia là thiên hạ Đại Càn này.”
Bạc Dận vậy mà thổ lộ với y!
Tim Trần Trừng đập nhanh hơn, sau đó đột nhiên đứng lên, càng thêm giật mình: “Ca ca…… thế nhưng là người trong hoàng thất?! Đệ, đệ, đệ này…… đệ biết cái này, thích hợp sao?”
“Đệ và ta đã kết làm huynh đệ, ta tin đệ.”
Trần Trừng nhìn hắn một cái, xoay người rót một ly trà che giấu tâm tư xoay nhanh.
Trong nguyên tác Bạc Dận cũng có đưa tin qua lại cùng hoàng thất, chính xác mà nói, hắn vốn dĩ muốn tự mình hồi hoàng thành vạch trần thủ đoạn Trần Châu Cơ, đáng tiếc hai mắt không tiện, sau khi ra khỏi vực sâu lại gặp người đuổi giết, đành phải viết một phong thư lặng lẽ nhờ người đưa tin đến Chân Nguyên Các.
Chưởng quầy Chân Nguyên Các là thân tín của Nhị hoàng tử Bạc Trạch, sau khi thu được tin muốn giao cho Bạc Trạch, không ngờ vừa vặn gặp Trần Châu Cơ, Trần Châu Cơ giết người đoạt tin, tăng số nhân thủ đuổi giết Bạc Dận, bức Bạc Dận đưa tới nhánh cốt truyện Âm Dương Bảo Châu.
Trần Trừng đem nước đưa đến tay hắn, nói: “Nếu ca ca tín nhiệm, đệ tất nhiên dù vượt lửa qua sông, cũng không chối từ.”
Bạc Dận xác định y quyết tâm, liền tìm giấy bút bắt đầu viết thư, xong rồi nói với Trần Trừng: “Việc này không đơn giản, vất vả A Trừng, tự mình đi một chuyến, đem tin đưa đến tay nhị đệ ta.”
Thật ra Bạc Dận rất cẩn thận, nếu Trần Trừng thật sự đi truyền tin, đó chẳng phải là tự chui đầu vào lưới? Nhưng nếu không đưa, Bạc Dận đã nhờ như vậy tựa hồ cũng không thể nói lại.
Trần Trừng cắn môi, khó xử nói: “Tuy rằng đệ rất muốn giúp ca ca giải bày khó khăn, nhưng…… nếu đệ đi rồi, ca ca một mình ở chỗ này……”
“Ta không sao.” Bạc Dận nói: “Vạch trần bộ mặt Trần Châu Cơ quan trọng hơn.”
Trần Trừng còn muốn giãy giụa: “Đệ, trước nay cũng chưa đi tới hoàng thành……”
“Nơi này cách hoàng thành không xa, nửa ngày là có thể đến, suy xét đến thời gian đệ vào thành tìm người, ước chừng ba đến năm ngày có thể quay lại.” Bạc Dận nói: “Ta ở đây chờ đệ.”
“…… Vậy, nếu huynh đệ của huynh hỏi huynh ở nơi nào, đệ nói như thế nào?”
“Cứ nói đúng sự thật là được.” Bạc Dận nói: “Lần này đi khả năng có chút nguy hiểm, bất quá nếu có thể gặp được nhị đệ hoặc tam đệ ta, đệ có thể an toàn, đến lúc đó dẫn bọn hắn tới tìm ta là được.”
Trần Trừng bắt đầu nghiến răng.
Nói cách khác, trong vòng ba đến năm ngày, nếu như không thể để cho huynh đệ bọn họ gặp mặt, Bạc Dận vô cùng có khả năng sinh nghi đối với y.
Bức thư này không thể đưa, nhưng, lại không thể không đưa.
Buổi tối, Trần Trừng vẫn như cũ cùng Thái Tử ôm nhau ngủ, hô hấp đối phương nhẹ nhàng, nhìn qua ngủ thực ổn, Trần Trừng nhắm mắt lại suy nghĩ phương pháp ứng đối.
Y suy nghĩ hơn nửa đêm, ngày hôm sau liền thức dậy muộn.
Chóp mũi ngửi được hương cháo nhàn nhạt, Trần Trừng giật mình bật dậy, liền phát hiện Thái Tử đang đặt đồ ăn lên bàn.
Hai mắt hắn nhìn không thấy, nhưng có đôi khi Trần Trừng cảm thấy hắn giống như căn bản không mù, bởi vì hắn chỉ cần biết đồ vật đặt đâu, luôn có thể tìm được chính xác, biểu hiện gần như không khác gì người thường.
Như thể tính toán được khoảng cách chuẩn xác giữa các vật.
Nhưng coi như là như vậy, lần đầu tiên lăn lộn làm cơm canh vẫn làm hắn có chút chật vật, mặt cùng băng gạc trên đôi mắt nhiễm màu xám đen, tóc cũng rối loạn một ít, tay áo còn bị cháy một lỗ lớn.
Hắn vững vàng sắp xếp chén đũa, nghe được động tĩnh Trần Trừng rời giường, liền nói: “Ăn cơm đi.”
Trần Trừng sửa sang xong tự mình đi tới trước bàn, liếc mắt một cái thấy mấy vết đỏ trên tay hắn, có chỗ đã bắt đầu phồng rộp lên, hiển nhiên là không cẩn thận bị phỏng.
Y há miệng thở dốc, nói: “Cậy mạnh làm gì chứ?”
“Do trước chưa quen thôi.” Bạc Dận lấy đũa đưa cho Trần Trừng: “Nếm thử xem.”
Gia hỏa này không riêng nấu cháo, vậy mà còn xào rau xanh, hắn như thế nào làm được?
Trần Trừng chỉ nhìn thoáng qua, liền nhận lấy đũa ném ở trên bàn, sau đó nắm tay hắn lên, nói: “Huynh bị thương.”
“Không quan……”
“Không quan cái gì chứ.” Trần Trừng đứng dậy đi múc gáo nước lạnh, trở về nắm tay hắn để vào, sau đó lại lấy thuốc mỡ ra thoa vết thương cho hắn, nói: “Huynh nói coi đệ đi truyền tin thật, lúc trở về huynh còn sống sao?”
Đương nhiên có thể sống rồi, trong sách một mình Bạc Dận cũng sống sót, tuy rằng bên trong cũng không có tỉ mỉ miêu tả hắn có thể không ăn không uống dưới tình huống ngâm mình ở hàn tuyền hơn một tháng như thế nào.
Trần Trừng quấn một miếng gạc mỏng, Bạc Dận nhẹ nhàng hoạt động ngón tay một chút, nói: “Như vậy rất bất tiện.”
“Vậy cũng đỡ hơn bị đau chứ?” Trần Trừng dứt lời, lẩm bẩm không cho người bớt lo, liền mang khăn tới ngâm nước ấm, một lần nữa ngồi ở trước mặt hắn, ngón trỏ đỡ cằm hắn lên, nói: “Đừng nhúc nhích, lau mặt một chút, dơ muốn chết.”
Làm da Bạc Dận vẫn lạnh lẽo như vậy, môi thì nhàn nhạt màu đỏ, bởi vì do da trắng nên có vẻ hồng có chút rõ ràng, vì thế chẳng sợ không có đôi mắt, cũng cảnh đẹp ý vui.
Khăn trong tay Trần Trừng lau qua mặt, cằm, cái trán, sau đó là phía sau tai……
Bạc Dận bỗng nhiên xoay mặt.
Trần Trừng: “Làm gì? Cáu kỉnh hả? Trên cổ huynh tro bụi không biết không?”
Y lại nắm cằm Bạc Dận lần nữa, trên tay thô lỗ lau tai và cổ cho hắn, lại chuyển qua lau bên kia, “Huynh làm sao làm được vậy? Có khả năng lớn đó.”
Cổ Bạc Dận bị lau đến phiếm hồng, mày lại lần nữa nhăn lại: “Không thể bất kính với huynh trưởng.”
Tên tiểu tử thúi này ai huynh trưởng chứ.
Trần Trừng âm thầm hừ lạnh, ném khăn sang một bên, bỏ cằm hắn ra, tiếp tục thay áo ngoài cho hắn, nói: “Đệ không phải lo lắng huynh sao, huynh xem huynh đi, tay áo cũng bị đốt cháy, nếu huynh bị thiêu chết thì sao bây giờ?”
“Sẽ không.”
“Làm sao huynh biết sẽ không?”
“Ta biết được.”
Trần Trừng cầm đũa ăn cơm, cùng gia hỏa này nói chuyện, y sớm muộn gì sẽ nghẹn chết mình.
Dù sao ngươi đối hắn tốt cũng được, xấu cũng được, hắn cũng sẽ không có nửa điểm dao động, thái độ vẫn luôn vững như thái sơn.
Ăn ăn, y lại nhớ tới phong thư, chống má, y nhẹ giọng hét lên: “Ca ca.”
“?” Bạc Dận dừng lại động tác quay mặt nhìn y, Trần Trừng nói: “Nếu không, đệ đi ra ngoài tìm người đưa tin giúp huynh, huynh như bây giờ đệ làm sao yên tâm đi lâu như vậy?”
“Sẽ không lâu đâu, chỉ cần……”
“Nếu một người muốn xảy ra chuyện, chỉ một chung trà như vậy đủ rồi.”
Bạc Dận nhấp môi, nói: “Nhưng người hiện tại ta có thể tin chỉ có A Trừng.”
…… Ta cũng lừa gạt ngươi đó đồ ngốc này!
Nói đến nước này rồi, Trần Trừng vô pháp chối từ, chỉ có thể nói: “Vậy lát nữa đệ đi hái một ít thuốc cho huynh để